Truyện gay: Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng – Chương 17
Tác giả: Mai Anh
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Hết sức xúc động vì lời nói của Toàn, thấy Tú và Hân bước vào cậu giới thiệu nhưng chưa gì Tú đã chen vào nói:
– Mình là Tú anh của nhóc Nhân và đây là người yêu mình, cô ấy tên là Hân – Tú vừa nói xong bị Hân nhéo một cái đau điến vì cái tội ăn cơm hớt.
Cả đám thấy vậy cùng nhau cười to, Tử từ phía sau đi tới trước mặt cậu, đôi mắt quan tâm mà hỏi:
– Em không sao chứ.
– Ơ…ơ…em không sao, anh là….- cậu cố nhớ nhưng không tài nào nhớ được.
– Mới có mấy ngày mà quên anh rồi sao – Tử cười hiền.
– Anh họ tui tên Dương Tử đó, không phải hai người quen biết nhau trước sao – Lan nhảy vào.
– À, hihi, em nhớ rồi, thất lễ với anh quá.
– Chào cậu mình tên Hân, rất vui làm quen với cậu – Hân đưa tay bắt tay làm quen.
– Chào cậu, rất vui được gặp các cậu – Tử bắt tay lại với Tú và Hân.
Mọi người vui vẻ với nhau, thấy vậy bà Chi đề nghị:
– Hôm nay có mặt đông đủ, thôi để cô đi chợ mua gì về làm ăn coi như họp mặt gia đình.
– Dạ đồng ý – mọi người hô to.
Thế là một bữa cơm thân mật được diễn ra hết sức ấm cúng với sự có mặt của Tú, Hân, Toàn, Phương, Lan, Tử, cậu và bà Chi. Có một điều làm cho Lan thắc mắc:
– “Tại sao anh Tử lại hăng hổ như vậy, làm sao anh ấy lại xuất hiện ở đây, tại sao 2 người đó lại quen biết nhau từ bao giờ, một điều nữa là từ đó giờ anh ấy chưa hề nấu ăn trước mặt người lạ….????.”
Còn Tú và Hân thì cứ quấn quýt với nhau, họ đúng là một cặp trời sinh, luôn đành những cử chỉ thân mật cho nhau, Phương và Toàn thì miệng không ngừng xuýt xoa:
– Anh Tử ơi anh cho em nhận anh làm sư phụ nha, anh nấu ăn còn ngon hơn mấy thợ nấu ở nhà hàng nữa đó – Phương tắm tắt khen ngon.
– Em công nhận một điều là anh nấu ăn ngon tuyệt cú mèo, anh dạy em với để mai mốt em nấu cho người yêu em ăn – Toàn khâm phục tài nấu của Tử.
– Hai tụi bây dừng có mơ, muốn gì phải qua tao trước cái đã, đúc lót thì còn nghe được, còn không thì bấm nút biến khỏi cô qoét nhe mấy cưng – Lan làm bộ nói.
– Mày khỏi đi, anh Tử nhận hay không thì tùy ảnh, với lòng ngưỡng mộ cao ngất ngưởng đó tao mong ảnh sẽ cảm động, còn tiền đúc lót cho mày hả nằm mơ chưa thấy mờ mờ nữa con, phải không Toàn – Phương chế giễu lại Lan.
– Đồng ý hai tay hai chân cho bé Phương –Toàn tung hứng với Phương để chọc quê Lan.
Rồi những tràn cười sảng khoái vang lên làm cho căn nhà thông thường cô quạnh ngày hôm nay trở nên ấm cúng một cách lạ thường. Trời cũng đã về khuya mọi người ra về, Tử là người ra về sau cùng vì còn đứng trò chuyện với cậu một lúc:
– Cảm ơn anh vì bữa tối ngày hôm nay – cậu nói.
– Ờ, không có gì đâu em, anh vẫn còn chưa thực hiện lời hứa của mình – Tử nhắc nhở.
– Trời bỏ cái lời hứa đó đi, em coi như hôm nay anh thực hiện lời hứa rồi – cậu nói vui vẻ, nở nụ cười.
– Không, cái này khác, hôm nay là anh chỉ mới dùng có một chút xíu công sức sao mà xứng đáng với công sức người mẫu của em – Tử quả quyết là như vậy.
– Rồi rồi anh khó khăn quá – cậu cười để lộ chiếc răng khểnh có duyên.
– Khi nào em rãnh anh sẽ mới em một bữa thịnh soạn – Tử nở nụ cười chết người.
– Không cần tốn kém đâu anh – cậu từ chối.
– Quyết định vậy đi, anh về, hẹn gặp em vào một ngày không xa – Tử tạm biệt.
– Chào anh, chúc anh có buổi tối ngon giấc – cậu vẫy tay chào khi anh quay ra xe.
– You too – anh nói vẫy tay chào lại.
Thế là xe lăng bánh mất hút trong màn đêm. Đóng cửa lại và cậu đi lên phòng và tắt đèn đi ngủ, trong giấc ngủ cậu mơ màng bắt gặp lại nụ cười của Khương người làm cho trái tim cậu rĩ máu. Một khung cảnh huy nga tráng lệ người người xếp hàng thẳng lối, một chàng trai áo quần bảnh bao khoác trên người bộ com- lê đen sang trọng, một bài thánh ca vang lên “tèn ten ten ten tèn tén tèn ten…”, một người với bộ sa- rê trắng tinh khôi đang nước lên khoát tay chàng trai ấy, hai người nhìn nhau cười hạnh phúc. Vị mục sư hỏi chàng trai:
– Con có bằng lòng lấy người đứng bên cạnh con làm vợ dù cho có đau yếu bệnh tật hay không?
– Con đồng ý – chàng trai nhìn người kế bên nở nụ cười hạnh phúc.
Vị mục sư nhìn người kế bên hỏi:
– Con có bằng lòng lấy người con trai đứng kế bên con làm chồng dù cho có đâu yếu bệnh tật hay không?
– … – người đó thẹn thùng.
Người đó đỏ mặt tính nói câu “con đồng ý” thì có một cô gái mặc nguyên bộ váy cưới màu trắng chạy tới tán vào mặt người đó một cái thật mạnh khiến khóe môi bật máu. Người con gái đó mắng:
– Mày là thằng biến thái hãy tránh xa chồng tao, Khương chỉ thuộc về con Vy này, mày không có cửa đâu thằng bệnh hoạn biến thái kia – nụ cười mang rợ.
Nhìn người con trai đang tay trong tay Vy người đó không ai khác là Khương như cầu xin nhưng nhận lại chỉ là cái nhìn lạnh buốt cùng nụ cười điểu cùng lời nói cay độc:
– Anh xin lỗi Nhân à, người anh yêu là Vy chứ không phải em, em là một thằng bệnh hoạn, anh không muốn lấy một thằng bệnh hoạn làm vợ đâu.
Cả kháng phòng ngập tràn tiếng cười khinh bỉ, nước mắt giàn dụa cứ không ngừng cùng nhau rơi, cậu đứng dậy vụt chạy nhanh khỏi phòng và trước khi khuất bóng cậu còn nghe lời nói vang dội của Vy:
– “Con bằng lòng lấy anh Khương làm chồng hợp pháp và sẽ yêu anh ấy trọn đời.”
Tim cậu như hàng ngàn mũi tên đâm vào nó rách nát, cứ chạy chạy lên đến một mỗm đá nhô ra ngồi biển, không suy nghĩ gì nhiều cậu lao xuống biển kết thúc cuộc đời tuổi nhục của mình. Vừa lúc sóng biển đập vào mặt là lúc cậu giật mình tỉnh giấc, vẫn còn cái cảm giác ê buốt trên khuôn mặt và lăng tăng những giọt nước mắt còn chưa kịp khô trên má.
Giấc ngủ đã không trở lại được với cậu, trên tay cầm bức hình của Khương mà tim cậu đau nhói, cậu nói với bức hình:
– Đến khi nào em mới thôi nhớ về anh, đến khi nào em mới có thể quên được sự hiện diện của anh trong tâm trí em. Phải chi chúng ta đừng gặp nhau và em đừng nói em yêu anh thì giờ đây có lẽ sẽ khác phải không anh, phải chi anh đừng nói những lời cay nghiệt kia thì tim em sẽ không đau nhói đến dường này.
– Em đã hứa với chính mình sẽ cố quên được anh, ngày mai em sẽ quên anh nhưng giờ thì hãy cho em được nhớ về anh, chỉ một lần duy nhất này thôi, một lần cuối này thôi anh nhé. Khương à, em yêu anh.
Ôm bức hình Khương vào lòng, cố ngăn dòng nước mắt rơi và thế rồi cậu một lần nữa chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ không mộng mị và không còn hình ảnh của Khương.
Ở một phương trời xa ấy Khương cũng đang nằm suy nghĩ về những chuyện đã xãy ra với mình. Khương tìm kiếm cậu suốt mấy tháng nay nhưng đều bạc vô âm tính, cố liên lạc với Hân và Tú nhưng hoàn toàn không thể được. Buồn là một chuyện nhưng bây giờ trong Khương đang nổi lên một cảm xúc mới đó là có chúc tình cảm với Vy.
Khương không biết đó có thể gọi là tình yêu hay không hay chỉ là sự kín trọng của một người đầy nghị lực và mạnh mẽ quyết kiên trì theo đuổi lí tưởng của mình như Vy, anh không thể phân biệt đâu là đúng đâu là sai, mọi thứ như một đóng hỗn độn đang đợi anh sắp xếp lại. Còn với cậu thì vẫn nhớ như in cái bóng dáng cao cao nhỏ nhỏ, nước da trăng trắng, nụ cười tỏa sáng với chiếc răng khểnh có duyên. Rồi một đôi mắt nhìn anh buồn sâu thẩm nó cứ ám ảnh anh.
– Nhân à, hiện giờ em ở đâu, em có biết anh nhớ em rất nhiều không, anh xin lỗi vì là không nói cho em biết sự thật sớm hơn, anh thật đáng trách. Em hãy xuất hiện trước mắt anh một lần đi, hãy để cho anh xác định lại tình cảm của mình là anh yêu em hay là yêu Vy hay chỉ là những rung động hời hợt cho những điều mới mẻ, anh xin em đó Nhân à, làm ơn hãy xuất hiện.
Giọng nói của Khương thoáng buồn và chất chứa nhiều tình cảm trong đó, con tim thì hướng về cậu nhưng lý trí thì có chút gì đó nghiêng về Vy. Khương phải làm sao khi đặt cậu và Vy vào một bài toán với hai ẩn số nhưng mới chỉ biết được một phương trình.
————–
Truyện gay: Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng – Chương 18
Tác giả: Mai Anh
– Bắt nó lại cho tao, không bắt được nó thì đừng hồng tao trả một xu nào – Vy nói lớn với mấy thằng cô hồn cát đảng, bọn người mà Vy mướn.
– Dạ chị cho em 10 phút nữa là sẽ tóm được người chị cần – thằng cô hồn đó nói.
Vy liếc hắn với nữa con mắt làm hắn khiếp sợ. Vy ngồi trong ngôi nhà hoang mà chờ đợi, kế bên cô có hàng chàng vệ sĩ cao to lực lưỡng, chưa đầy 10 phút thì một nhóm người chạy vào còn đem theo một cô gái, cô gái đó không ngừng la hét.
– Thả tao ra lũ chó.
– Chị em đã đem nó tới cho chị – thằng đầu xỏ không quan tâm đến sự la hét của cô gái mà nhìn Vy nói.
Vy từ từ tiến lại cầm mặt cô gái đó rồi tán một bạt tay, năm dấu tay hiện trên gương mặt của cô gái xấu số đó.
– Mày biết tại sao mày bị tán không con khốn – Vy bình thản nói.
– … – cô gái nước mắt giàng dụa.
– Tội là mày dám tiếp cận để lấy tình cảm của chồng tương lai của tao – Vy ném một sắp hình vào mặt cô gái tội nghiệp.
– T…ô…i khô..ng c..ó – cô gái lắc đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
– Mày còn trối, chứng cớ rõ ràng, tao đã cho người cảnh cáo mày rồi mà mày vẫn bén mãng lại gần chồng tao, mày muốn chết lắm phải không con khốn kia – Vy giận dữ.
– … – cô gái khóc nức nở.
– Hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ dám xem thường lời nói con này, tụi bây hãm hiếp nó cho tao – Vy lạnh lùng.
Cả lũ cô hồn thích thú nhào đến vuốt ve, xé quần áo cô gái. Mặc cho cô gái la hét bọn chúng vẫn nhào tới xé banh hết trang phục.
– Chị ơi, em xin chị tha cho em, em biết lỗi rồi, em không dám tái phạm nữa……á…á…á…xin tha cho em….tụi bây tránh ra, tránh xa tao ra.
Thấy cô gái đó la hét vang xin dữ quá Vy cũng không đành lòng nhìn thấy cảnh đó, một chút lương thiện trong Vy sống lại. Vy kêu cả dám dừng tay.
– Thôi được lần này tao tha cho mày, nghĩ cũng là thân phận con gái với nhau nên tao có chút nhân từ.
– … – cô gái mững rỡ lấy tay che những bộ phận nhạy cảm của mình, rồi lấy quần áo của Vy đưa mặc vào – hức…hức em đội ơn chị mai mốt em không dám tái phạm.
– Biết làm gì rồi chứ, chuyện này mà bị loang tin ra ngoài là tao không đảm bảo mày toàn mạng ra về, tiền đây lấy về mua thuốc – giọng lạnh lùng Vy phán.
Cô gái giật đầu lia lịa rồi nhanh chống cắt bước ra khỏi ngôi nhà hoang. Cả đám nhốn nha nháo lên.
– Đang hứng….đệt mẹ thì bị ngưng lại, chắc có ngày xông máu chết mất – một thằng lên tiếng, rồi một tràn cười vang lên.
– Vui lắm sao – Vy lạnh lùng – Đây là số tiền còn lại, nhớ chuyện này mà lọt ra ngoài thì coi chừng mạng quèn tụi bây đó.
Sau đó Vy cùng hai tên vệ sĩ của mình bước ra nhưng chưa được bao nhiêu thì có một giọng nói làm cho Vy tức giận liền quay lại:
– Mẹ con đĩ, nó coi mạng người ta là mạng quèn vậy mạng của nó là cái đách gì, có chút tiền làm giọng phát ghét.
Vy nói nhỏ với hai tên bảo vệ của mình xong tới bắt thằng đó nhưng cả đám nhào lại bao che rồi hai bên sáp lá cà và dĩ nhiên mấy thằng đó không nhằm nhò gì với hai tên vệ sĩ, mấy chóc cả đám nằm la liệt, máu me văng đầy. Còn Vy thì nhẹ nhàng bước tới thằng mà nói câu đó:
– Là do bọn mày tự chuốt họa vào thân, giỡn mặt với con này, tao sẽ cho mày biết chọc giận tao là như thế nào, tao không có nhẹ tay như con nhỏ hồi nãy, lại đây, chặt ngón tay nó – Vy nói rồi kêu một trong hai người vệ sĩ lại.
– Chị ơi tha em, em không dám – thằng đó nói không ra hơi.
Anh vệ sĩ lạnh lùng cầm dao chặt một nhát ngón tay đứt lìa khỏi bàn tay máu chảy không ngừng, thằng đó rơn rỉ, nước mắt nước mũi tèm lem. Trước khi Vy đi lại quăng thêm một số tiền:
– Tụi bây đưa nó đi bệnh viện, thuốc than cho nó, nhớ những gì tao đã nói, đây là cảnh cáo – Vy đeo mắt kính, giọng nói cay độc.
– Dạ em đội ơn chị, nhất định em sẽ không tiếc lộ – một thằng khác bò tới xem thằng bạn của mình, rồi giập đầu lia lịa cảm ơn Vy.
Tiếp theo Vy đi ra xe cùng với 2 người vệ sĩ của mình trên chiếc xe hơi đen tuyền bóng lưỡng để đi đến gặp Khương vì hôm nay có hẹn với đi xem phim. Nghĩ đến Khương Vy lại chợt nở nụ cười dịu dàng của một người con gái đúng mực. Xe bon bon chạy đến điểm hẹn vừa lúc Khương tới:
– Anh đợi em có lâu không – Vy bước bên cạnh Khương.
– Anh mới tới, hôm nay em mặt đẹp lắm – Khương khen làm cho Vy ngại ngùng vô cùng.
– Cám ơn anh – Vy nói rồi hôn nhẹ vào má của Khương làm cho anh lúng túng rồi đỏ mặt.
– Mình vào coi đi không thôi trễ bây giờ – Khương nắm tay Vy kéo đi.
Khương và Vy đến rạp xem phim “Kẻ cắp mặt trăng 2” vì Vy thích bộ phim hoạt hình này, nhất là mấy con “Mimion” rất ngộ nghĩnh và đáng yêu, Vy đòi cho bằng được Khương dẫn đi, tính từ chối….nhưng cuối tình thì hai người đã ở trong rạp chiếu phim ngày cuối tuần hôm nay.
————–
Thuộc truyện: Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng – FULL – by Mai Anh
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 2
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 3
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 4
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 5
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 6
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 7
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 8
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 9
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 10
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 11
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 12
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 13 - 14
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 15 - 16
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 17 - 18
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 19 - 20
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 21 - 22
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 23 - 24
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 25 - 26
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 27 - 28
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 29 - 30
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 31 - 32
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 33 - 34
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 35 - 36
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 37 - 38
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 39 - 40
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 41 - 42
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 43 - 44
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 45 - 46
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 47 - 48
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 49 - 50
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 51 - 52
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 53 - 54
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương 55 - 56
- Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng - Chương kết
Leave a Reply