Truyện gay: Xa Rồi Những Vòng Quay – Chap 7
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Khách sạn của anh cũng có nhiều bellboy tốt nghiệp trường đó
Nghe thế tôi cảm thấy ngán ngẫm, nhỉnh môi ra và lướn nhướng chân mày. Thật ra bellboy chỉ là những thằng khuâng vác, trực tầng . Thế thì học du lịch khách sạn để làm cái gì chứ?
– Ở cái đất Sài Gòn này nếu không có mối quan hệ thì thua, cầm tấm bằng trung cấp thì cũng chẳng làm được gì đâu em à
Tôi im lặng không biết nói gì. Có vẻ như anh ấy đang khinh bạt. Thiết nghĩ anh ấy cũng nói đúng. Hằng năm có bao nhiêu ngàn sinh viên tốt nghiệp. Việc làm thì đã bảo hòa. Tôi chả biết số cầm bằng đông đúc đó đã chọn những công việc gì nữa. Có một sự nhục chí không hề nhẹ đã bị kẻ khác cố tình chọt ngoáy vào.
– Anh có giúp mấy người vào công ty saigontourist và viettreval..đến nay họ đều đã thành công
Thật sự tôi chẳng biết giao tiếp thêm cái gì với anh Khang. Tôi cảm giác những lời của anh ấy giống như cởi mở một vấn đề gì đó ở bên trong vậy, không thì là một gã thích tăng bốc tầm quan trọng của mình lên. Tôi nhìn trần trừ vào Hùng. Không biết nó đem tôi dô đây nhằm mục đích gì nữa.
– Nói chuyện thoải mái đi Long..trước lạ sau quen
Tôi nheo nghìm mắt lại
– Thằng Long ít nói chuyện ghê hen Hùng. Anh Khang nói
– Ừ..Nó hiền lắm anh…trong phòng gym ai làm gì làm nó chỉ lo tập. Hùng đáp
Anh Khang bất ngờ đập bàn tay vào bắp tay tôi, bóp bóp 2 cái, vuốt qua ngực, vỗ một cái rồi rút tay về
– Ráng học đi… nữa tìm việc có khó khăn anh giúp cho
Tôi nhìn Hùng, hất đầu 1 cái
– Đi toile hông
Dứt lời tôi tót xuống ghế, đập vai Hùng một cái
– Toilet
Tôi đi ra khỏi phòng kín. Chờ Hùng ra và đẩy nhẹ vai nó một cái
– Là sao đây? Tôi nặng giọng hơn – hả?
Hùng cười cười và lĩnh mắt đi chỗ khác
– Bộ ông đi khách trai luôn hay sao hả?
Hùng phào hơi một cái
– Lát về nói sau..dô chơi vui vẻ đi..đừng có gượng mình như vậy nữa
Hùng xoay đi, tôi nắm tay Hùng giựt lại
– Ông giới thiệu tui như thế nào với 2 ông đó rồi
Hùng vuốt tay tôi ra
– Có giới thiệu gì đâu
Hùng mở cửa đi dô phòng dance. Tôi đứng khó nghĩ một lúc thì đi vào nhà vệ sinh. Ở đây quái đảng làm sao. Những cái tay lúc cầm của quý để tiểu thì những con mắt cứ liếc ngang liếc dọc lẫn nhau
Tôi vừa rữa tay xong thì được một nhân viên tạp vụ ngồi chình ình ở trong đó đưa cho cái khăn lạnh. Tôi chìa tay
– Cảm ơn anh
Tôi không nhận và đi qua luôn
Tôi đứng bên lề đường , trước quán karaoke KT đường Sư Vạn Hạnh. Hôm nay đúng là vừa rượu vừa bia lộn xộn trong bao tử. Chúng tôi nhẩy điên cuồng trong bar Sấm, chơi chán rồi anh Khang lại đề nghĩ đi sang đây hát Karaoke, lại kêu thêm bia uống thêm nữa. Mỗi người uống 4 chai ken. Toàn bộ chi phí của đêm nay anh Khang dành trả hết. Thảo nào thằng Hùng rất thích đi chơi với những bậc đàn anh sành điệu như vậy. Thật ra bước đầu tôi cũng không muốn đi tăng hai. Nhưng làm mọi người cụt hứng vì mình thì cũng có phần không phải.
Hùng và anh Khang cứ níu kéo rủ đi , chứ thoạt đầu tôi tỏ ý muốn về sớm. Chẳng có ai như Hùng, không biết tìm mua của ai trong quán bar Samsara 1 viên thuốc lắc, cắn đôi định chia tôi uống nửa viên mà tôi không uống. Hùng cho hết vào mồm và “bay” cho đến tận bây giờ. Lạ lắm. Tan bar rồi mà hai hàm răng nó vẫn còn cập rập, cái miệng méo mó, ánh mắt dòm hoang dại làm sao. Nghe nói thuốc lắc cũng là dạng ma túy tổng hợp thì phải. Trong bar “Sam” thằng Hùng nhẩy rất sung mãn, quen lạ gì cũng nhẩy sấn lại như một gã điên rồ, có khi cậu ấy còn thọt cả bàn tay vào lưng quần tự cọ cạ nữa. Những người đồng tính không biết quen hay lạ cũng sát vào Hùng nhẩy, lắm lúc đọ mông với nhau. Bản chất của Hùng đêm nay tự lộ ra hết trước mặt tôi rồi đó. Vậy mà Hùng cứ khư khư mỉa mai gay khiến tôi bao lần chột dạ. Tôi chưa comeout bản thân tôi ra với Hùng nên cậu ấy muốn nghĩ sao về tôi thì nghĩ
Thấy Hùng dắt xe ra khỏi bải, tôi bước lại. Hùng đẩy nhẹ tôi 1 cái
– Anh Khang đưa Long về kìa..tui đi đường Lý Chính Thắng
Tôi nhăn mặt, chưa kịp nói gì thì anh Khang đã lên tiếng
– Long..anh đưa về nè
– Được rồi anh..anh ở Q1 mà..còn anh Kiệt nữa chi anh. Tôi trần tình. Anh Khang nhoẻn miệng cười
– Thằng Hùng đưa anh Kiệt về…shop của anh Kiệt đường Huỳnh Văn Bánh…tiện đường với nhau mà
Tôi gật gù, thiệt tình cũng chẳng có gì để phải câu nệ. Ai đưa tôi về cũng như nhau thôi. Ngay lúc này tôi chỉ muốn leo lên tấm nệm của mình để đánh 1 giấc chứ đầu óc của tôi cũng lùng bùng dữ lắm rồi. Hết rượu tới bia, tửu lượng cũng chỉ có bao nhiêu đó thôi, nhậu nữa chắc tôi ói mất. Hennessy Cognac lẽ ra phải được uống với đá, nước ngọt có ga hoặc Perrier cho pha loãng nồng độ cồn ra chứ không ai uống nguyên chất như vậy. Cách uống mà họ gọi là dân sành có tiền đó chỉ làm hại gan tôi thôi. Vì phải uống nhiều rượu quá.
Thay vì pha loãng thì có thể chỉ cần uống 1 chai đã tan bar. Hùng chắc tưởng tôi lúa lắm đó. Cậu ấy làm sao biết được tôi có bộ môn nghiệp vụ khách sạn, đôi khi còn được đào tạo về nghiệp vụ bartender nữa. Học viên chúng tôi đã từng có một ngày thực tập ở khách sạn Majestic vì thấy giáo của chúng tôi thật chất là vị giám đốc của khách sạn Majestic.
Chúng tôi được học các loại rượu, chúng tôi được biết các loại cocktail, thậm chí chúng tôi còn biết pha chế nó. Và còn bài bản hơn là chúng tôi còn biết những loại ly như thế nào để uống vang trắng vang đỏ, uống khai vị là phải phục vụ loại rượu nào cho khoa học ẫm thực. Chứ dạng mà “thùng rỗng kêu to” như Hùng thì quả thật còn xếp ở rất xa sau lưng tôi. Anh Khang không như thế. Vì anh Khang thừa biết tôi vốn khiêm tốn. Anh ấy đưa tôi về và ngõ ý muốn biết nhà, mặc dù tôi chỉ muốn anh ấy dừng ở đầu hẽm là được. Lúc tôi tuệnh toạng bước dô 1 con hẽm, anh Khang lại chạy xe kè theo
– Được rồi anh….anh về đi..em đi bộ vào được
– Đưa em tới đây được…chả lẽ một đoạn không đưa được sao Long?
– Em chỉ sợ đám choi choi hút chích thấy anh lạ ra chặn đường xin đểu thôi. Tôi hất đầu – Về đi anh
– Chỉ cần nó không lấy mạng anh thì cái gì anh cũng cho được…ngay cả chiếc xe. Anh Khang ngoác miệng cười
Tôi nhìn anh Khang và nhướn đôi mắt mệt mõi của mình lên . Giọng điệu nghe sao thấy mùi chảnh đời quá nhỉ? Nếu tôi nhớ không lầm thì SH đời đầu cỡ khoảng 7000 USD. Những loại đời mới ra sau này bao nhiêu thì tôi không rõ. Tôi hất đầu qua hẽm xuyệt phía trước
– Nhà em tới rồi..anh về đi
Anh Khang luyến lưu một chốt lát thì mới quay xe ra. Thật ra tôi không muốn ai biết chỗ tôi ở hết đó. Có người đi chơi với tôi rất nhiều lần mà tôi còn chưa cho biết nhà chứ đừng nói chi là anh Khang chỉ mới gặp lần đầu. Tôi ngại cái cảnh họ đến đợi rồi mình xuống đi với họ mà bị bạn bè trông thấy lắm. Trong cái thế giới này không phải ai cũng manly đâu. Những người bất chợt quen trên vietfun thì cũng có khi hú vía một phen. Đừng bao giờ tin những câu nói đại loại như là “mình manly lắm, nhìn mình không ai biết mình gay đâu”.
Cũng đừng bao giờ nghe những lời than là “mình cần tiền đóng tiền học phí, mình cần tiền đóng tiền nhà”. Mấy cái bài đó tôi diễn còn khéo léo hơn họ gấp chục lần nữa kìa . Tết này một anh Việt Kiều về Nước. Tôi không biết làm sao để đối mặt với anh ấy nữa. Tôi đã thọ ơn của anh ấy rồi. Số tiền bốn triệu rưỡi còn lại của khóa học tôi đã nợ anh ấy một ân tình 250 USD. Chỉ là những cái show những gì anh ấy cần xem để làm vui lòng. Chỉ là những lời nói ngọt ngào như rót mật trong những lúc anh ấy gọi về từ Nam Cali. Quá khứ này không thể để lọt vào lỗ tai Hy được. Tôi không biết mình phải đối mặt như thế nào với Hy. Tôi đập lộp bộp vào vầng trán nhức nhói của mình, tuệnh toạnh bước đi đến những 2 ngã xuyệt
Tôi nằm sấp soài trên tấm nệm, hai tay dang như chiếc mỏ neo, ngủ từ bao giờ chẳng biết, chẳng rữa mặt, cũng chẳng đánh răng như thói quen. Về đến nhà tôi mệt quá tôi lên lầu là ngủ luôn.
Bất chợt nghe tiếng điện thoại dộng vào trong cơm mê nên hồi tỉnh. Tôi chuyển tay lần mò trên tấm nệm theo cảm tính để bốc chiếc điện thoại đưa vào lỗ tai
– A Lô. Giọng tôi lựa nhựa
– Xuống mở cửa cho Hy
Tôi giựt bẵn người, mừng đến độ tưởng chừng như tỉnh ngủ trong gang tất. Tôi bò vội ra vách tường, kéo phạc tấm rèm nhìn qua khung cửa sổ đang đóng kín gió . Là Hy. Cậu ấy về thật chứ không phải đùa đâu. Tôi quăng chiếc điện thoại lên tấm nệm, chạy xuồng xộc xuống mở cửa cho Hy. Cậu ấy nhìn tôi và nhoẻn miệng cười rồi quở mát tôi
– Ngủ như chết rồi vậy ớ…kêu muốn khàn cả cổ
Tôi nhẩy xuống bực tam cấp, xấng tới ôm Hy chật cứng, ngút ngắt cái đầu trên vai cậu
– Sao nói sáng mới về? Tôi nói hờn
– Sợ mai lộp chộp về đi học không kịp. Hy vỗ vỗ sóng lưng tôi và kịt kịt hơi thở – Long nhậu dữ lắm hả
Tôi lắc đầu trên vai Hy
– Thôi..đi dô nhà đi…đứng đây kẽo người ta thấy. Hy lấy người tôi ra rồi đi vào nhà vác cái bục sắt ra. Tôi đẩy chiếc xe máy giúp Hy nhưng bánh trước trật xuống mặt dốc rớt xuống đất. Chiếc xe chao nghiêng và được tôi dùng sức giữ lại. Hy nhanh như cắt dói người chụp lấy tay lái. Hy lại trách mát tôi thêm một lần nữa
– Xỉn cỡ đó mà còn nói không
Hy giành lấy chiếc xe để đẩy vào nhà. Cậu cũng giành luôn cái bục sắt khi tôi đang định vác vào
– Để Hy..đi lên phòng đi
Tôi lửng thửng bước dô nhà, đứng chờ Hy kéo cửa rồi vội vã ôm chặt lấy cậu thêm một lần nữa. Thấy tôi quyến luyến như vậy thì Hy vuốt vuốt sóng lưng tôi
– Lên Thủ Đức Hy cũng chỉ ngủ ở nhà Dì của Hy chứ ký túc xá đâu có ở lâu được…Hy không có làm cái gì hết đó…đừng có lo lắng như vậy
Tôi lắc lắc cái đầu của mình khi cái cằm đang gác một bên vai Hy, một mặt hông áp kề cận bên đầu cậu. Tôi chỉ muốn đứng như vậy một lúc vì tôi rất nhớ Hy, Thứ 6 học xong buổi chiều là Hy đi luôn tới giờ, bỏ tôi tới 2 ngày liền hỏi sao mà không buồn. Tập tạ cũng tập một mình. Chủ nhật cũng lủi thủi có 1 mình ngoài công viên, chạy 1 lúc rồi nhớ không muốn chạy nữa, làm cái gì cũng buồn hết
Hy lấy người tôi ra
– Long lên lầu trước đi..Hy đi đánh răng cái lên liền
Mặc dù vậy tôi vẫn ngồi trên bục thang chờ Hy lên chung. Cậu ra thấy tôi thì chột người một cái
– Sao không lên đi
Tôi nhìn Hy không trả lời. Hy lấy cái bịch trên móc xe bỏ vào tủ lạnh
– Cái gì vậy? Tôi nhướn đầu nhìn
– Mực một nắng…em Hy đi Phan Thiết mua cho. Hy khì cười 1 cái – Mai mình nhậu
Tôi bậm miệng cười. Hy bước đến nắm tay tôi xách dậy
– Đi..ngủ.
Hy đi đằng sau đẩy đẩy cái lưng tôi lên cầu thang. Tôi ngoáy đầu hỏi khấy
– Có ai bú cu cho Hy chưa?
– Có ai đâu…xàm quá ! Hy bĩu môi – Mà xỉn không biết còn bú cu được không nữa?
– Ai nói hông được. Tôi nhướn chân mày
Tôi nằm nghiêng, choàng tay ôm bụng Hy ve vuốt khe khẻ. Một cái chân tôi thì gác qua chân của Hy. Đó là một mùa đông không lạnh ở Sài Gòn . Chúng tôi truyền hơi ấm cho nhau, lan tỏa vào một không gian trùm đến bờ vài của một chiếc chăn bông. Vào thời khắc này là thời khắt mà tôi cảm nhận rõ nét những tiếng vòng quay xe lửa, những tiếng còi tàu bất chợt. Màn đêm bao trùm lấy ngôi nhà trong niềm hạnh phúc. Những đê mê còn hằng sâu trong những đôi mắt nhắm sụp
Hy vẫn như thế. Hy vẫn là Hy của những ngày đầu. Bờ môi Hy chưa bao giờ ngậm lấy cu tôi, có đôi lúc bất chợt lướt qua chòm lông mu, hoặc chạm nhẹ vào thân dương vật khi chúng tôi nằm trên tấm nệm với kiểu 69. Đôi môi ấy nay đã biết đóng dấu vào bờ môi tôi trong những khoảnh khắt sướng khoái ở bên dưới rồi kéo mặt tôi lên để ban tặng vài nụ hôn rồi nhấn đầu tôi xuống.
Hy vẫn là Hy. Cậu vẫn khéo léo né tránh những cách hôn sâu vờn lưỡi. Tôi hiểu và chưa bao giờ giận Hy. Tôi không bao giờ giận hồng ân của THiên Chúa ban cho mình. Tôi không bao giờ giận cánh sala bất ngờ đập vào lòng bàn tay khi khấn nguyện Bồ Tát Quán Thế Âm. Đối với tôi tất cả đều là duyên trời định. Dù là hồng ân của Chúa hay chứng nghiệm của Bồ Tát đều là một tín ngưỡng tôn giáo đồng nhất. Nó khiến con người sống và yêu thương nhau hơn. Như lời dạy của Chúa và giáo lý nhà Phật vậy.
Yêu thương con người đã là một chân lý bất hoán đổi trong các kinh kệ, dù là đặt ở quầy kệ Tam Bảo hay Giáo Đường cũng như nhau thôi. Nói như cách nói của Hy. Đức Chúa Trời đã tạo ra tôi với một tâm hồn trống rỗng, bất chợt Ngài nhận thấy mình còn một sai sót nên tạo thêm ra Hy cho lắp đầy chỗ trống tâm hồn đó. Còn riêng Hy. Tôi không biết Chúa đã chừa trống những khoảng tâm hồn nào để lắp đầy. Tôi mong mình được ở bên Hy thì câu chuyện vườn Ê Đen ngày đó sẽ mang đậm sắc màu biết bao. Đó là những ngày tháng mà một người ngoại đạo như tôi biết đặt chân đến nhà thờ. Biết tạ ơn và cầu nguyện Thiên Chúa. Hy đã diễn giải cho tôi hiểu rất nhiều thứ gần gũi với cuộc sống
Nhớ lại lần cầu nguyện ngày đó ở chùa Phổ Quang. Phải chăng Đức Quán Thế Âm đã mượn tay Hy trao đến cho tôi một cánh sala? Bồ Tát đã ủy thác lời khẩn cầu của tôi cho Hy. Và chỉ có Hy mới là nhân tố quan trọng . Được hay không được là do chính Hy chấp nhận hay không chấp nhận, chứ có cưỡng cầu cũng lực bất tòng tâm. Cánh hoa sala ấy đến nay đã héo khô và ép mỏng trong trang nhật ký. Mỗi khi nhìn thấy nó tôi ngỡ mình vẫn còn trông thấy Hy
Buổi sáng , tôi và Hy đến trường, mỗi người đi một lối để vào lớp học. Kẻ đi thẳng người hãy còn bước tiếp lên tầng lầu. Những lời đồn đại có lúc tự dập tắt, rồi bất chợt nổi lên. Chúng tôi cũng coi như không. Vẫn giữ một sắt thái vô tư lự. Vẫn nói chuyện với nhau như chúng bạn bình thường
Hôm nay lớp tôi có một sự kiện mới mà thoạt đầu bị nêu tên lên tôi rất hiếu kỳ. Anh Tuấn có tuổi đời hơn chúng tôi gần một con giáp được bầu làm lớp trưởng từ những ngày đầu trịnh trọng lên bục giảng trong thời gian chờ tiết học đầu tiên
– Xin chào cả lớp. Lật lật quyển sổ nhỏ và nói lưu loát – Những bạn có tên sau đây giải lao giữa tiết xuống gặp ban giám hiệu…Phạm Quỳnh Anh..Sú Hoàng Long…Phan Thị Như Thảo…Chu Vài Hùng
Từ những bàn đầu tiên, tôi ném cái nhìn hiếu kỳ lên bục giảng
– Vụ gì vậy anh Tuấn?
– Công Ty Du Lịch Dã Ngoại Lửa Việt thông qua nhà trường để tuyển phụ những tour ngắn học sinh sinh viên và công nhân
– Ủa sao tên em không có anh Tuấn..gì kỳ vậy? An là một người ngồi kế bên tôi thắc mắc, và có lẽ đó cũng là thắc mắc chung của số đông không được nêu tên. Lớp học cũng vì thế mà nhốn nha nhốn nháo bàn tán xôn xao. Lớp trưởng trình bày thêm
– Đây là những gương mặt được chọn của lớp chúng ta, căn cứ vào kết quả học tập mà điển hình là bộ môn “hoạt náo”, cũng là những kỷ năng cần thiết cho tiêu chí dã ngoại. Lớp trưởng nuốt nước miếng và nói tiếp – Các bạn vừa nêu tên nếu có mong muốn được trải nghiệm việc làm thì xuống Ban Giám Hiệu để “confirm”, vì số lượng của mỗi lớp có hạng nên mong các bạn thông cảm. Lớp trưởng chìa tay xuống lớp – Ai không muốn làm thì nhường phần cơ hội cho các bạn khác. Anh Tuấn trợn mắt một cái – Vậy nhe mấy má. Anh Tuấn khua đồng thời hai bàn tay – hết
Tiếng của thằng Dương thốt lên
– Cái gì kỳ vậy bà Tuấn? Sao không đề cử tui má?
– Lo dẹo trai không có lo học đâu mà đòi hả con ngựa? Anh Tuấn trên đường đi ngang qua thì vỗ quyển sổ vào đầu thằng Dương một cái
Thật ra đó là hai gương mặt lộ nhất lớp tôi. Nẩy giờ anh Tuấn cũng đã gồng mình dữ lắm. Có đoạn kết là lộ bản chất ra rồi đó
Tôi cắt nhỏ con mực một nắng trên một mặt thớt mà bên cạnh đã chuẩn bị những mẫu dưa leo và khóm
Hy ngồi bàn đợi ăn, cậu cầm đôi đũa gõ lóc ca lóc cốp lên miệng chén
Tôi vừa sắc vừa nói chuyện Hy
– Hy..Long được nhận làm tourguide cộng tác viên của Lửa Việt
————-
Thuộc truyện: Xa Rồi Những Vòng Quay – by Long Long
- Xa Rồi Những Vòng Quay - Chap 2
- Xa Rồi Những Vòng Quay - Chap 3
- Xa Rồi Những Vòng Quay - Chap 4
- Xa Rồi Những Vòng Quay - Chap 5
- Xa Rồi Những Vòng Quay - Chap 6
- Xa Rồi Những Vòng Quay - Chap 7
- Xa Rồi Những Vòng Quay - Chap 8
Leave a Reply