Truyện gay boy: Chuyện tình giữa một chàng trai và một kid – Chương 8
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Con muốn sang phòng của anh Hai, con muốn nhìn thấy anh Hai, nằm đây con sẽ chết mất. – tôi khóc với mẹ.
Mẹ mang chiếc xe đẩy và đẩy tôi sang phòng anh, nhìn thấy anh tôi òa khóc nức nở, anh nằm đó, nằm đó bất động, tôi vẫn còn nhớ anh đã nhắn cho tôi tin nhắn cuối cùng là: “…., vợ iu của Bự” thế sao giờ đây người đó đang nằm đó, mặc cho vợ của mình đang khóc vì người đó. Tôi đến gần bên anh, thấy tôi như thế chú Út đã hiểu, chú bảo mẹ tôi cứ đi xuống ăn cái gì đó đi, chú sẽ trông chừng tôi, mẹ vừa cất bước đi khỏi, chú cũng lẳn lặng ra khỏi phòng. Tôi ngồi sát bên đầu anh, dùng bàn tay mà anh hay nắm vuốt nhẹ lên gương mặt phúc hậu ấy và nức nở nghẹn ngào.
– Bự ah, khi nào Bự mới tỉnh lại, Bự còn nhiều thứ chưa làm cho nhok mà, sao Bự cứ nằm như vậy hoài vậy? Không sợ nhok giận Bự. Bự…Bự không nhớ là Bự đã nói gì với nhok sao? Bự nói Bự iu nhok mà sao giờ Bự lại không trả lời nhok, có phải Bự giận nhok không? Nhok sẽ hok bao giờ làm Bự buồn nữa, nhok sẽ luôn bên Bự, Bự mở mắt ra nhìn nhok đi Bự, mở mắt ra nhìn nhok đi Bự, nhok đang trước mặt Bự nè. Sao Bự cứ nằm yên vậy, Bự không còn thương nhok nữa hả.
Nói với anh mà lòng tôi như đang có kim châm, nước mắt rơi xuống mặt anh, nhưng anh vẫn nằm im bất động. Giờ mới có dịp nhìn anh trong lúc nhắm mắt, anh đẹp thật, đẹp như những gì người ta nói, mặc dù bị băng bó nhưng anh vẫn đẹp như 1 thiên thần, tôi cúi xuống nhẹ hôn và cái vết thương đang trên trán của anh, rồi chòm tới ôm anh, đã gần 1 tuần nay anh không nói với tôi 1 lời nào cả, cũng chẳng ôm tôi và lòng.
Tôi nhớ anh quá, nhớ tiếng nói, nhớ cách bày trò của anh, thế mà giờ này chỉ còn tôi ngồi nhìn anh thế này. Ba tuần sau tôi đã khỏe hẳn, chú Út vẫn còn ở Việt Nam, nên buổi sáng tôi đi học thì chú trông anh, buổi chiều và tối thì tôi là người túc trực, tôi hát anh nghe, trò chuyện với anh, lau mình cho anh, chăm sóc anh đúng vai trò là 1 người…như anh đã từng nói. Hôm nay là ngày Cá tháng Tư, tôi và trò chuyện với anh rất vui vẻ.
– Bự ah, Bự mà không dậy là em thương người khác đó, có nhiều người thương em lắm đó nha, hồi sáng này em đã đồng ý thương người ta rồi. Hehehehe, Bự mà nằm đó là người ta giựt em mất đó. Bự đừng có tỉnh rồi mà nằm đó lừa em đó nghe chưa, em mà biết là Bự chết với em.
Tối hôm đó tôi ở lại chăm sóc anh, và thiếp đi lúc nào không hay biết. Sáng ngày mở mắt ra tôi thấy mình nằm gục trên chiếc giường, còn anh thì không thấy hết, chỉ thấy 1 tấm giấy nhào nhòe lem cả mực
– Nhok ah, anh đã tỉnh lại, cám ơn nhok đã cứu sống mạng anh, anh nghĩ giờ đây anh không thể ở bên cạnh nhok nữa rồi, có lẽ anh chỉ có thể đứng từ phía xa mà nhìn nhok thôi. Anh xin lỗi khi ngay lúc này anh lại buôn tay nhok ra, nhưng hoàn cảnh không thể nào cho phép anh làm khác nữa. Anh giờ đây là người tàn tật, ở bên nhok chỉ là gánh nặng cho nhok mà thôi. Cám ơn nhok thời gian qua đã cho anh được ở bên nhok, được biết thế nào là yêu một người và được biết rất nhiều thú vui mà anh chưa bao giờ biết. Anh yêu em nhiều hơn chính bản thân anh, nhưng không đồng nghĩa là anh sẽ ở bên em để là gánh nặng của em. Anh mong rằng nhok sẽ không bao giờ quên anh cho dù bên cạnh nhok có bất cứ ai đi nữa, và hãy xem anh là 1 người, 1 kỷ niệm đẹp nhok nhé. Người….chưa chính thức của nhok.
Từng dòng chữ của anh như những con dao đang giết chết tôi. Tôi chạy khắp nơi tìm mà cũng chẳng thấy anh đâu, tôi thật sự cảm nhận được anh quan trọng với tôi như thế nào, tìm mãi mà không thấy, tôi chạy xuống phòng thu phí hỏi thì mới biết anh đã xuất viện. Tôi vội chạy sang nhà anh, căn nhà bị khóa chốt ngoài, tôi thật sự muốn điên lên, tôi lo lắng hoảng hốt, sao lại như vậy. Ngồi trước của nhà anh, tôi nghĩ quẩn, không biết tìm anh nơi nào. Bỗng tôi sực nhớ anh vẫn còn 1 căn nhà ở khu Phú Mỹ Hưng, tôi nhanh chóng đón xe sang đó, thấy bóng tôi thấp thoáng chú Út nhanh chân đi vào nhà. Tôi nhấn chuông mãi cũng không thấy chú Út ra mở cửa, tôi hét lớn.
– Chú ơi mở của cho con, mở của cho con đi chú ơi, chú không thương con sao? Sao chú lại đối xử với con như vậy? Hic…con có tội gì hả chú, sao chú hok mở cửa cho con. Chú mở cửa đi, con muốn gặp Bự.
– Phi à, con về đi, Phong nó hok có muốn gặp con đâu. Con đừng làm chú khó xử, chú thương con lắm, nhưng mà vì thằng Phong và vì con nên chú hok thể? – chú đau lòng thốt.
– Anh Bự không muốn gặp con nhưng con có chuyện muốn nói với ảnh. Chú ơi con xin chú đó, con năn nỉ chú đó. – tôi khóc.
Thấy tôi khóc như vậy chú Út không kiềm lòng được đã cho tôi vào, chạy ngay lên phòng của anh, cửa phòng đã khóa chốt, tôi la hét gọi tên anh ngoài cửa phòng nhưng chẳng có 1 chút tâm hơn.
– Phong ah, chú không thể nào chịu được cảnh 2 đứa thế này đâu, có chuyện gì thì 2 đứa gặp nhau nói chuyện rõ ràng đi. – chú gõ cửa phòng.
– Nhok về đi, Bự không có gì phải gặp nhok hết, Bự chán nhok lắm rồi, nhok về đi, nhok phiền quá. Về dùm đi. – tiếng vọng từ bên trong thốt ra.
– Phong con nói gì vậy Phong, con điên rồi ah, con có biết con nói như vậy là con làm thằng Nhok đau lòng lắm không, con điên rồi hả? – chú Út lớn tiếng.
– Phải con điên rồi, con điên nên con mới thích nhok đó. – tiếng nói dao cắt.
– Con…- chú Út tức đến đỏ cả mặt.
– Thôi chú ơi, chú có thể xuống nhà cho con nói chuyện với Bự 1 tí được không- chú lẵn lặng xuống nhà – Bự ah. – tôi nhỏ nhẹ.
– Sao còn chưa chịu về sao mà nhok lì lợm thế. Anh không có gì để nói hết, anh không muốn thấy mặt nhok nữa. – anh lớn tiếng
– Anh ghét em đến thế sao, anh nở nói với em vậy sao? Anh chán em rồi sao, hay anh không dám đối diện với em hả Bự. – tôi vừa nất vừa nói.
– Phải, tôi không còn muốn thấy cái mặt của của cậu nữa, nhìn cậu thôi ghét lắm, cậu biến đi cho tôi nhờ. – anh cáo gặt.
– Được rồi, nếu anh không muốn em ở lại thì em đi đây, và cũng chẳng bao giờ làm phiền Bự nữa, nhok sẽ quên Bự, sẽ quên Bự nhok tên xấu xa, và trong tâm trí nhok sẽ không bao giờ còn hình bóng của Bự nữa. Nhưng trước khi em đi, em có 1 thứ này muốn gửi lại cho Bự, và nhìn thấy Bự 1 lần cuối, rồi em sẽ quên Bự mãi mãi.
Giọt nước mắt rơi xuống lẫn vào trong bờ môi khiến câu nói của tôi càng đắng cay hơn, căn phòng từ từ hé mở cửa, anh ngồi trên chiếc xe lăn với đôi mắt nhòe nhoẹt nước mắt, tôi biết anh cũng đắng cay không kém gì tôi, nhìn anh tôi như chết lặng đi được, tôi bước tới bên anh và chìa thẳng vào anh tờ giấy lúc sáng anh để lại.
– Có lẽ tờ giấy này em không cần nữa rồi, vì nó trái ngược với những gì Bự đã nói lúc nảy, bi giờ nó không còn ý nghĩa gì nữa rồi, giữ nó lại chỉ càng thấy buồn hơn thôi, vì người viết tờ giấy này không còn thương yêu cậu bé tên nhok nữa rồi, có lẽ họ đã chán ngán cái người có cái tên Nhok mà họ đã đặt. Thôi thì, nhờ anh trả lại cho người tên Bự giúp em, và nói rằng người đó rằng, Nhok lúc nào cũng là nhok của Bự.
Tôi nói nhưng dường như không còn đứng vững nữa, tôi chậm chạp lê từng bước chân ra khỏi phòng.
– Nhok ơi, đừng bỏ Bự mà, nhok ơi… – anh nói với giọng ứa nghẹn.
Tôi quay lại nhìn anh, 2 hàng nước mặt lăn dài trên má anh càng làm tôi bùn và đau đớn hơn. “BỰ…” tôi chạy đến ôm lấy anh và nức nở khóc.
– Em sợ lắm, em cứ sợ rằng Bự không tỉnh lại, em sợ Bự bỏ rơi em, nhưng cho dù Bự không tỉnh lại em cũng sẽ chăm sóc Bự suốt đời, không bao giờ xa rồi Bự, sao Bự tỉnh lại mà không cho em biết, lại cố tình bỏ rơi em, có phải Bự hết thương em rồi?
– Nhok nói gì vậy? Bự không bao giờ hết thương nhok cả, Bự chỉ không muốn nhok khổ vì Bự mà thôi, không lẽ nhok không hiểu Bự sao? – anh ôm lấy tôi và nói
– Nhok biết, biết hết, nhưng vì nhok sợ ….nhok sợ nhiều thứ lắm Bự ơi. – tôi khóc.
– Àh àh… thôi được rồi 2 cậu…hồi nãy lãng xẹt giờ mới thấy cảnh lãng mạn nè, ít ra phải vậy mới đúng là vợ chồng chứ. – chú Út xen ngang.
– Chú nói gì kỳ vậy…vợ chồng gì. – tôi đứng phổm dậy nói lại.
– Thôi được rồi mà, Nhok ah, anh với chú Út có chuyện muốn nói với nhok đây. – anh nhìn tôi.
– Chuyện gì thế Bự, chuyện gì mà cần bàn với nhok? – tôi ngơ ngác chùi nước mặt.
– Chú định dẫn Phong về Úc để khám và chữa trị cho đôi chân nó, vì bên đó bạn bé chú làm bác sĩ rất nhiều, có thể sẽ có cách điều trị cho Phong. – chú nói.
– Không được, nếu Bự đi thì con cũng đi, con không thể nào ở đây mà xa Bự được, có thể trị được, nếu trị không được thì Bự sẽ không về với con nữa sao, con không đồng ý. Con không chịu. – tôi giẩy nẩy.
– Thôi mà nhok, chú chỉ đưa Bự sang đó điều trị thôi, có thể chỉ 1 vài năm nó khỏi nó sẽ về với cháu. – chú lại giải thích.
– 1 vài năm, chú ơi, không biết không có anh Bự 1 tháng con sẽ sống ra sao nữa đừng nói chi là 1 vài năm. Không có anh Bự con hok biết mình sẽ sống thế nào nữa. – tôi khóc.
– Nhok ah, Bự về Úc chữa cái chân, khi nào lành Bự sẽ qua đây tìm nhok mà, Bự không đi luôn đâu mà sợ. Hơn nữa nếu ở đây Bự sẽ tạo thêm gánh nặng cho nhok mà thôi, nhok không thể theo Bự và chú Út được, như vậy chuyện học của nhok thì sao? Liệu ba mẹ có cho không hả Nhok? – anh phân tích.
– Thế 2 người định khi nào đi? – suy nghĩ 1 hồi tôi mới hỏi.
– Đầu tuần sau – anh nói
– Hả, còn có 3 ngày nữa thôi sao? Sao mọi người quyết định mà không hỏi ý kiến của em. Sao Bự đi mà không nói với em, sao không bàn bạc với em. – tôi mếu máu.
– Chú và anh chỉ mới quyết định thôi, 3 ngày còn lại nhok có thể ở đây với Bự không? – anh hỏi.
Tôi gật đầu mà nước mắt cứ rơi rơi. Tôi chăm sóc anh 3 ngày đó rất tỉ mĩ, và luôn tươi cười với anh mặc cho trong lòng tôi đau lắm. Buổi tối nằm cạnh bên anh mà tôi không ngủ, chỉ nhìn anh, khi anh đã ngủ tôi thứ dậy và len áo, len khăn và găn tay cho anh, đồng thời lấy hết quần áo của anh ra khâu lại những chổ rách, tôi lấy chiếc bàn máy mini của anh mua cho tôi ra và cẩn thận cắt may cho anh 2 chiếc áo sơ mi mới (từ hồi quen đến giờ tôi luôn may áo cho anh, những chiếc áo sơ mi anh thường mặc) vì thời gian quá ngắn tôi chỉ có thể len áo, khăn choàng, găn tay và may cho anh 2 chiếc áo sơ mi, tôi hy vọng đủ cho anh sử dụng khi sang Úc. Đêm cuối cùng tại Việt Nam, tôi mang những thứ mình đã tự tay làm để tặng cho anh, nhìn đôi mắt tôi thâm đen vì mất ngủ, anh biết ngay tôi đã thứ để làm chúng cho anh. Tôi nhìn anh với ánh mắt long lanh:
– Bự hãy xài những thứ này nhé, qua bên đó xài đồ lạ hok có quen đâu, cứ coi như xài chúng mà nhớ tới em.
Giọt nước mặt long lanh như viên ngọc đang rơi từ trên đôi mắt 2 mí của anh xuống, tôi vội lấy tay mình chùi nó đi, bàn tay tôi rung rung vì tôi biết rằng không lâu nữa tôi sẽ khóc, anh nhẹ nhàng kéo tôi về phía anh và nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
– Bự sẽ luôn nhớ về nhok, và nhok lúc nào cũng trong tim Bự cả, khi chân đã lành Bự sẽ về ngay bên cạnh nhok, đừng khóc nhé, người mà anh iu quý.
– Bự phải nhanh về nhé, Bự hãy về khi nào chân thật khỏi ấy, em sẽ chờ Bự về.
Tôi hôn nhẹ lên má anh và chạm vào giọt nước mắt trên má của anh.
– Nhok nè, anh có thể hôn nhok được không. – anh hỏi
– Dạ…dạ…- tôi ấp úng
– Được không? – anh hỏi
Suy nghĩ về những chuyện anh đã làm cho tôi quá nhiều mà việc gì anh cũng xin tôi nên tôi đã đồng ý, anh nhẹ nhàng chạm môi vào môi tôi, mặc dù rất ngại nhưng tôi vẫn để yên. 2 môi chạm nhau tôi có cảm giác môi anh rất mềm, anh ôm tôi chặt lại và hát cho tôi nghe 1 ca khúc mà tôi rất thích “tình khúc vàng”. Câu hát được vang lên “Anh nghe mùi hương trên tóc quen nồng nàn…..” tôi thiếp đi trong tay của anh. Sáng hôm sau ở sân bay tôi dặn mình không được khóc, mẹ tôi đã khóc, ba tôi thì rất buồn, còn tôi thì ra vẻ hồn nhiên như mọi khi để anh không phải bận dạ. Anh nói rất nhiều thứ, nhưng tôi thì chỉ lắng nghe mà không nói gì, vì tôi sợ tôi sẽ khóc.
– Anh đi nhé, vợ của anh. – anh kề vào tai tôi mà nói nhỏ.
Tôi gật đầu nhìn chú đẩy anh vào máy bay, bóng anh vừa khuât thì nước mắt tôi tuôn ra như mưa đầu mùa, trời đất như quay vòng vòng, tôi vừa đuối sức vì những đêm thức trắng, vừa buồn, vừa đau vừa khóc. Rồi như không hay không biết tôi ngã ngay trên tay của ba tôi mà ngất đi, dù ngất đi nhưng trong đầu tôi vẫn biết được anh đã đi, đi xa tôi rồi, và có lẽ không biết bao giờ gặp lại. Tôi sợ cảm giác 1 mình trong thời gian sắp tới, tôi sợ cảm giác 1 mình khi bên cạnh tôi không còn có anh…….
Từ ngày anh đi cuộc sống của tôi như thay đổi hoàn toàn, thiếu thốn, nhàm chán, tôi chưa quen cái cảm giác không có anh bên cạnh nhưng tôi vẫn biết và hiểu được rằng trong cuộc sống hiện tại tôi đã mất anh. Nụ cười trên gương mặt của tôi không còn xuất hiện như trước đây nữa. Tôi lầm lũi, chẳng nói chuyện với bất cứ 1 ai, đi 1 mình và về cũng 1 mình, thỉnh thoảng cậu bạn tên Minh cũng hay an ủi tôi, nhưng rồi đâu cũng vào đấy, tôi vẫn nhớ…nhớ…và nhớ anh. Một, hai ngày đầu tiên tôi nhớ anh kinh hoàng nhớ anh khủng khiếp nhưng cũng may đêm nào anh cũng gọi điện thoại về hỏ thăm tôi.
Nhưng các cuộc gọi chỉ diễn ra có 1 tuần, bước sang ngày thứ 8 thì tất cả đều yên lặng. Anh không gọi về, tôi nhớ không chịu nổi nên đã gọi qua, nhưng không 1 ai bắt máy, cả chú Út cũng không bắt điện thoại của tôi. Có lẽ vai diễn của 1 cậu học trò vui tươi nhí nhảnh mà tôi được giao đã hết vai, và bây giờ tôi lại lạu hết son phấn để bắt đầu 1 vai diễn mới, một vai diễn mà không có anh bên cạnh.
Tôi không biết mình sẽ được vai diễn này trong bao lâu nếu không có anh bên cạnh. Tôi nhớ tiếng cười, giọng nói, đôi môi và vòng tay ốm áp của anh mỗi khi ở bên cạnh tôi, và không biết bao giờ mình mới được gặp lại những thứ ấy. Mặc dù nhớ anh nhưng tôi chưa bao giờ khóc, tôi sợ mình trở nên yếu đuối và mềm yếu đi trước mặt mọi người. Các bạn tôi đã hỏi:
– Phi ah! Dạo này tụi này thấy bé khác lắm đó, bé có sao không? Tụi này thấy bé thay đổi nhiều lắm, cái nhí nhảnh của bé đâu rồi?
– Ah, bé không sao đâu, bé chỉ muốn mình trưởng thành hơn trong mắt mấy bạn thôi. Bé không sao mà. – tôi từ từ trả lời.
Có lẽ chỉ có Minh mới hiểu được tình cảnh của tôi ra thế này là vì sao? Sau khi mọi người đã đi khuất Minh kéo tôi ra 1 góc của trường và hỏi;
– Phi sao rồi, có chuyện gì cần nói Phi cứ nói với Minh đi, Phi đừng như vậy Minh thấy khó chịu lắm. 2 tuần rồi, 2 tuần rồi từ khi anh Phong đi, Minh thấy Phi sao ấy, không còn sức sống luôn. Thật ra Phi thế nào rồi, nói Minh biết xem.
Nghe câu nói của Minh dường như chiếc chìa khóa mở ra tâm trạng của tôi. Những gì u uất của tôi mấy hôm nay như có ai chạm đến. Tôi nức nở.
– Minh ơi! Phi nhớ anh Phong lắm. Hic, Phi không biết mình nên làm gì hết, lúc nào trong đầu Phi cũng thấy bóng hình của ảnh, Phi làm gì đi đâu cũng có cảm giác anh đang cạnh bên mình nhưng khi mình nhìn thấy cái bóng ấy định bắt lấy nó thì không hiểu nó lại tan biến đi mất. Minh ơi Phi sợ sợ lắm, sợ anh Phong không về nữa, sợ cảm giác một mình, Phi phải làm sao đây khi 1 mình mình đi học, 1 mình mình đi về rồi sẽ làm sao đến những nơi mà Phi và anh Bự ta từng đến. Phi không còn can đảm để đến những chổ đó nữa.
Minh ơi, Phi phải làm sao, và sẽ sống thế nào khi hình như Phi biết được mình đang dần dần lặng đi khi không còn Bự. Phi không biết mình còn trụ được trong bao lâu. Đã 1 tuần, 1 tuần rồi Phi không liên lạc được với bọn họ, cái lo, cái sợ, cái nhớ nó phủ lấy người của Phi, Phi đã cố không cho nước mắt nó chảy ra ngoài nhưng càng cố nén thì nó dường như càng chảy ngược vào trong làm cho lòng Phi đau, đau lắm, Phi nhớ ảnh, chỉ 1 chữ nhớ cứ quay lấy Phi mà không buôn, Phi cảm nhận được ảnh thật sự quan trọng với Phi. Hic. Minh ơi…Phi…
– Minh hiểu cảm giác xa 1 người mà người đó là 1 phần của mình, nó khó chịu và trống vắng lắm. Nhưng Phi phải chấp nhận điều đó, phải cố gắng chờ đợi anh Phong về, chứ cứ như vậy Phi nghĩ anh Phong có bùn khi thấy Phi như vậy không, hãy làm anh Phong yên tâm khi ảnh ở bên đó. – Minh trấn an.
– Phi biết, nhưng Phi làm không được, khi anh Bự đi Phi đã dặn với mình là chỉ dành 2 tiếng mỗi ngày để nhớ ảnh, nhưng dường như Phi làm hok được rồi. Phi luôn nhớ anh Bự Minh ah. Hic. – tôi khóc như không ngăn được nước mắt.
Cậu bạn nhìn tôi bùn với vẻ bùn theo rười rượi, không biết nói gì ngay lúc này đây để tôi ngăn nước mắt cậu chỉ biết kéo tôi về phía người cậu rồi nhẹ nhàng nói với tôi rằng:
– Khóc đi Phi, vai của Minh nè, Phi có thể dựa vào mà khóc.
Tôi nức nở đến nghẹn ngào, cái cảm giác được vỗ dành khi đang khóc càng làm tôi tuổi thân hơn và khóc nhiều hơn. Chia tay Minh tôi trở về nhà, nhìn chiếc áo piramma mà anh hay mặc khi qua nhà tôi chơi, tôi chỉ còn biết tựa đầu vào nó và nghĩ về anh, hình bóng anh cứ thấp thoáng bên cạnh tôi, tôi nhớ anh tưởng chừng như không thở nổi. Lủi thủi ra nhà banh và khu vui chơi tôi cứ nhìn thấy hình ảnh mình đang ngồi trên những con thú còn anh thì đứng ở dưới đó mà nhìn và cười với tôi, khi chợt giựt mình thì đôi gò má tôi đã ướt đẫm nước mắt. Bi giờ anh ở đâu, làm gì mà sao không một tin tức nào hết. Mỗi ngày anh đi tôi đều viết thư cho anh nhưng không gửi, tôi lưu vào 1 quyển sổ như 1 quyển nhật ký và tôi nhớ đã có trang tôi viết rằng:
– Bự ah, giờ này anh đang làm gì? Đang ở đâu hả anh? Mọi thứ ở đây đều rất tốt mọi việc cũng diễn ra rất bình thường, chỉ có điều hiện tại em không sống anh ah, mà em đang tồn tại, em tồn tại trong một cuộc sống mà ngay bi giờ em chưa biết mình sẽ làm gì và ra sao trong thời gian sắp tới, 1 thời gian mà em biết rằng không có anh bên cạnh! Em có thể nói rằng em nhớ anh không? Em không muốn tạo cho anh 1 gánh nặng, nhưng quả thật rằng nói nhớ của em quá lớn anh ah, trước đây khi nghe bày hát “Càng xa càng nhớ” em chưa thể cảm được nó nhưng ngay lúc này em hiểu rằng xa anh làm em nhớ anh đến mức nào.
“Nhiều đêm nằm mơ về anh tưởng rằng em chưa mất anh, kỷ niệm ngày nào giờ đây nằm trong câu hát nhớ mong, càng mơ về anh càng khóc, càng xa rời anh càng nhớ. Nước mắt em đây không mang bóng anh trở về”. Em cũng hy vọng rằng nước mắt của mình có thể mang anh về bên em, vì thế em đã khóc, khóc đến mức tưởng chừng em không khóc được nữa, nhưng bóng người em thương cũng chẳng biết đâu mà tìm.
Có phải anh đã quên em rồi không hay vì một lý do nào đó mà anh không về bên cạnh em. Đã 1 tháng rồi, 1 tháng với em như 1 thế kỷ, em sắp ngã khụy rồi anh ah, không biết là khi nào nhưng có lẽ em sẽ ngã nhưng dù có ngã em cũng sẽ ngã về phía trước để có thể chờ người em thương quay trở về. “người ơi có biết ngày qua ngóng trông anh mỏi mòn, 1 2 3 4 ngày rồi em đếm ngón tay ngóng chờ…”. Anh ah, càng xa anh càng làm em thêm nhớ anh nhiều hơn hãy về với em.
Đây là trang thư tôi viết cho anh mà nhòe nhoẹt nhất, tôi không biết mình đã khóc bao nhiêu và khóc nhiều đến thế nào nhưng trang giấy vừa nhòe vừa nhào. Đêm nào cũng viết và đêm nào cũng khóc, khóc đến mức viêm luôn cả tuyến lệ, và đến 1 ngày tôi khóc mà thấy cay lè vả mắt thì tôi nhận biết rằng không phải nước mắt mà là 1 màu đỏ, có 1 ít máu chảy ra từ tuyến lệ, mẹ tôi đã rất sợ và mang ngay tôi đến viện Mắt thành phố và khám. Tôi được bác sĩ cho biết là tôi bị viêm giác mạc và tổn thương tuyến lệ nên cần phải điều trị.
Tôi phải ra vào bệnh viện thường xuyên mỗi ngày gần 2 tháng trời để điều trị, tuyến lệ trong mắt đã bình thường, còn giác mạc thì tình trạng cũng khá hơn. Bi giờ nhớ anh tôi cũng không dám khóc chỉ dám bùn và đôi khi chỉ rơi nước mắt 1 ít rồi ngưng ngay. Nửa năm rồi, tôi cũng tập dần cuộc sống không có anh, mặc dù khi thấy 1 điều gì đó có gắn với tôi và anh tôi đều nhớ anh nhưng tôi không còn yếu đuối và ủy mị nữa, tôi bắt đầu 1 cuộc sống mới, cứ mỗi tuần tôi lại qua căn chung cư của anh để lau chùi và dọn dẹp để chờ đợi ngày anh trở về. Mọi người thấy tôi vui vẻ và có sức sống trở lại ai cũng vui mừng và thích thú, tôi lại nhí nhảnh và vui tươi mặc dù hình bóng của anh vẫn ở sâu trong 1 góc của trái tim tôi. Đã có 1 lần Minh hỏi tôi rằng:
– Quên đi quá khứ rồi hả Phi?
– Không phải quên Minh ah, mà Phi chỉ cho nó vào 1 chiếc hộp nhỏ và bỏ nó vào 1 góc nào đó trong trái tim, và đến mỗi tuần thứ bảy chủ nhật lại lấy nó mang ra xem và nhớ về như vậy cũng đủ làm cho mình thấy hạnh phúc, hơn nữa Minh biết không, Phi không thể để mọi người và cả anh Bự bùn và thất vọng khi nhìn thấy Phi như vậy mãi. – tôi trả lời
Thấy tôi biết nghĩ như vậy Minh cũng chỉ biết cười cười rồi cặp kè tôi mà đi. Còn vài hôm nữa là sinh nhật của tôi lúc này hình ảnh của anh cứ ồ ạt ùa về trong tâm trí tôi, 2 năm trước sinh nhật tôi anh toàn chuẩn bị nhưng mà năm nay chắc tôi lại 1 mình. Biết sắp đến sinh nhật tôi nên mọi người trong lớp ai ai cũng chuẩn bị, mặc dù hôm đó là ngày chủ nhật nhưng mà họ đã hẹn nhau hết rồi.
Sáng hôm đó Minh dẫn tôi đến 1 quán trà sữa cũng rất xinh và dễ thương, vừa bước vào thì cả đám bạn tôi đều ở đó, thật bất ngờ khi ai cũng có mặt để chúc mừng sinh nhật cho tôi, tôi đã có 1 thời gian rất vui vẻ và hạnh phúc bên các bạn. Tiệc tàn tôi về nhà anh cũng đã gần 2 giờ chiều, tôi bắt tay lau dọn nhà cửa, tôi dọn dẹp mọi thứ ngăn nắp và lau chùi một cách cẩn thận.
Mặc dù là anh đã đi gần hơn nữa năm nay nhưng tuần nào tôi cũng đến nhà anh để lau chùi và dọn dẹp, tôi lấy đây là 1 nhiệm vụ và cũng là lúc tôi dành toàn bộ thời gian để nhớ về anh, trong ngôi nhà này tôi cứ thấy thấp thoáng hình bóng anh và dường như tôi có cảm giác rằng anh đang bên cạnh tôi mà không hề xa tôi 1 chút nào hết. Lau chùi và dọn dẹp xong tôi đánh 1 giấc thật dài và ngon trên chiếc giường mà trước đây anh và tôi hay ngủ. Tôi trở về đến nhà là gần 7h tối, tắm rửa xong tôi leo lên giường ngồi xem truyện thì bất thình lình điện thoại gọi đến, là anh Trí – bảo vệ an ninh của khu chung cư mà anh Bự ở.
– Alo Phi hả em?
– Dạ, em đang nghe nè anh, có chuyện gì vậy! – tôi trả lời
– Phi ah, căn hộ 304 của anh Đình Phong vừa có trộm, anh và bạn anh cần gặp em để hỏi 1 vài thông tin, em đến căn hộ gặp tụi anh để kiểm tra báo tài sản bị mất. – anh Trí nói.
– Dạ em đến ngay ạh. – tôi hốt hoảng.
Tôi chạy thật nhanh đến căn chung cư thì nhìn thấy phòng an ninh không còn ai ở đó, chắc họ đã lên căn hộ nhà anh, tôi lật đật ấn thang máy lên nhà. Tôi bước vào thì thấy 2 anh bảo vệ an ninh mà tôi quen đang đứng chờ tôi, thấy tôi lên anh Trí đã kể
– Bọn anh nghe tiếng chuông báo trộm, chạy lên thì phát hiện có 2 thanh niên đột nhập vào nhà, bọn anh đã bắt giữ và giao chúng cho công an rồi, em vào kiểm tra xem có mất thứ gì không rồi xuống báo cho tụi anh nhé. Tụi anh xuống dưới canh cổng đây.
– Dạ, em biết rồi. – tôi nhanh nhẩu đáp.
Hai anh vừa đi khỏi tôi lật đật ngó trước dòm sau, mọi thứ vẫn được bố trí và bày biện như lúc chiều tôi dọn dẹp, tôi lại chạy vào phòng mình mở cửa ra, căn phòng vẫn như vậy, tôi vội chạy sang phòng của anh xem xem có mất thứ gì không. Tôi vừa vặng chốt cửa thì không được, cửa đã bị khóa. Tôi nhớ lúc chiều dọn dẹp tôi đã không khóa cửa sau bi giờ lại như vậy.
Tôi dùng chìa khóa mở cửa phòng, tôi hoa cả mắt vì căn phòng toàn là hoa hồng, cánh hoa hồng được rắc đầy ở dưới sàn phòng, còn trên chiếc giường thì có 1 chiếc hộp to đùng đươc đặt trong 1 trái tim xếp bằng hoa hồng. Tôi bất ngờ và nghĩ rằng đây là món quà anh nhờ 2 anh bảo vệ làm dùm cho tôi. Tôi hạnh phúc vì mặc dù không có anh bên cạnh nhưng anh vẫn nhớ và chúc mừng cho tôi. Tôi lấy điện thoại gọi sang úc cho anh nhưng kết quả cũng như mọi lần, đều không được. Tôi tiến lại gần chiếc hộp to đùng ấy và mở nó ra, chiếc hộp được gói rất đẹp và rất kỷ lưỡng.
– Happy birthday nhok của anh! Chúc mừng xinh nhật nhok của anh!
Chưa mở hết chiếc hộp anh đã tung người ra và cần 1 cây hoa hồng. Tôi chết lặng người đi không biết nói 1 lời nào hết, tôi không nghĩ anh lại ở trong đó, vì chiếc hộp tuy to nhưng nếu muốn ngồi vào đó cũng không phải chuyện dễ. Nhìn anh đang cười, rồi anh đứng được trên chiếc giường, nước mắt tôi tuôn trào vì hạnh phúc, hạnh phúc khi gặp lại anh, và nhìn thấy anh đi lại được, đó lại là 1 cái hạnh phúc lớn lao hơn nữa. Tôi đứng yên bất động.
– Sao không mừng khi thấy anh về hả nhok, sao đứng lặng đi thế, không muốn ôm anh hả? – anh cười cười.
Tôi không nói không rằng chạy sọc tới ôm chầm lấy anh mà nước mắt lăn dài, tôi muốn khóc thật lớn và gọi tên anh thật lớn nhưng sao cổ họng cứ nghẹn ứa lại. Tôi nghẹn ngào:
– Sao Bự lại như vậy? Sao lại không liên lạc với em, sao lại như vậy?
– Chuyện dài lắm, anh kể sau với nhok nhé! Bi giờ có vui không nè, sinh nhật mà khóc cái gì? – anh lại vỗ dành tôi.
– Tại vui nên mới khóc, sao tự nhiên lại chui vào trong cái hộp vậy? – tôi cười mà nước mắt còn đọng trên khóe mắt.
– Thì anh là quà cho em mà! Hì, không thích hả nhok? Tưởng sướng hả, chui vô đó mệt thấy bà cha luôn. Ngồi phải ép mình lại chứ bộ, cực lắm đó nhok. – anh kể công với tôi.
– Em biết rồi, em vui lắm – rồi tôi ôm lấy anh và hôn lên trán anh – nè, anh trả lời đi, sao hôm bữa hok liên lạc với em?
– Mấy ngày đầu liên lạc với nhok vì anh chưa nhập viện, sau đó anh nhập viện phẩu thuật và hôn mê gần 3 tháng để bắt óc và xương cho chân. Anh muốn thật nhanh để quay về đây với nhok, sau khi tỉnh lại anh đã cố dặn mình không liên lạc với nhok mà cố gắng tập vật lý trị liệu để mau chóng đi lại được và về đây với nhok. – anh kể lại – có vui khi anh về không?
– Vui lắm chứ!
Anh ôm tôi thật lâu như muốn bù đắp lại những tháng ngày không ở bên cạnh tôi, rồi bất chợt anh leo xuống giường, anh móc trong túi áo của mình ra 1 chiếc hộp nhỏ rồi quỷ xuống trước mặt tôi và nói:
– Quen anh nhé nhok?
– Ủa là sao? Bộ trước giờ mình xa lạ hả ta? – tôi gãy đầu.
– Hok, tức là chịu làm bà xã của Bự đó! – anh cười lém lĩnh.
– Hok đó. – tôi lắc đầu.
Gương mặt anh buồn xoa khi nghe tôi nói câu đó. Tôi thoáng thấy chiếc nhẫn đẹp thật đẹp tôi rất thích, cầm nó lên tôi nhìn thấy là chiếc nhẫn tách ra được 2 chiếc nữa, 1 chiếc ngôi sao và 1 chiếc khung ngôi sao như sợi dây chuyền lúc trước. Tôi nhanh chóng đeo nó vào tay và nói:
– Em thích chiếc nhẫn này cho em nhé, nhưng em hok có đồng ý đâu đó nha.
Tôi vừa nói vừa cười toe toét, và cũng vui vui khi mình được cầu hôn, 1 thanh niên cầu hôn 1 đứa con nít như tôi, thật là hạnh phúc. Tôi biết được rằng tuy mình không đồng ý và mặc dù đeo chiếc nhẫn vào mà không biết nó có ý nghĩa gì tôi cũng chẳng quan tâm, nhưng tôi biết 1 điều kể từ bây giờ tôi sẽ sống lại những tháng ngày có anh, vui tươi và hồn nhiên như trước. liếc mắt nhìn sang anh, tôi thấy anh đang cười rất tươi, không biết vui vì tôi đeo nhẫn, hay không biết vui vì tôi tươi cười, nhưng anh đã ôm tôi vào lòng và nói rằng:
– Không bằng lòng hay bằng lòng thì nhok mãi là bà xã trong lòng anh nhok nhé.
– Hok đó, định giỡ trò hả? Đừng có mà mơ. Bộ định chơi trò chơi chuyện tình không thực tế hả? – tôi lí lắc.
– Chuyện tình gì mà không thực tế? – anh chưa hiểu.
– Thì chuyện tình giữa anh và 1 thằng con nít là em nè! Haiz. Ngu thật. – tôi cười.
– Kệ nó!
Chữ “Kệ nó” được nói ra khi anh ôm chầm lấy tôi. Và tôi cảm nhận được niềm vui của anh và cũng như của tôi khi gặp lại nhau và càng hạnh phúc hơn khi niềm vui ấy lại xảy ra ngay ngày sinh nhật của tôi. Chuyện tình cậu trai và 1 đứa con nít được bắt đầu từ khi gặp nhau trong siêu thị và cho đến hôm nay vẫn là chuyện tình ấy, vẫn đẹp vẫn hồn nhiên như thuở mới bắt đầu mặc dù cậu trai và kid chưa đến 1 kết quả như btấ cứ ai mong muốn nhưng vẫn chưa có gì gọi là vụng vỡ. Nó vẫn đẹp – đẹp và đẹp như vậy đấy.
Tác giả:Thomasvince
Thuộc truyện: Chuyện tình giữa một chàng trai và một kid
- Chuyện tình giữa một chàng trai và một kid - Chương 2
- Chuyện tình giữa một chàng trai và một kid - Chương 3
- Chuyện tình giữa một chàng trai và một kid - Chương 4
- Chuyện tình giữa một chàng trai và một kid - Chương 5
- Chuyện tình giữa một chàng trai và một kid - Chương 6
- Chuyện tình giữa một chàng trai và một kid - Chương 7
- Chuyện tình giữa một chàng trai và một kid - Chương 8
Trần Minh says
truyện hay wa ad ơi, đọc mà vừa cười vừa khóc, cốt truyện thật là hay ! <3
Loyden says
Truyện này rất cảm động mặc dù cho nó ko đc thực tế lắm nhưng vẫn là một câu chuyện đẹp
Ốc nhỏ says
Woa hay wá tốn hết 2 gói jấy r.
Minh says
Truyện thật hay cốt truyện rất cảm động nhưng cần thực tế hơn tuy lấy được nhiều nước măt của mình nhưng thật sự nó chỉ mãi mãi ở trong mộng ảo mà thôi không bao giờ và mãi mãi chỉ là chỉ là .?!?.mãi mãi vẫn như vậy như câu nói “tình yêu gắn liền với hư ảnh mộng ảo và cuối cùng là kỉ niệm”-“kỉ niện đó có thể buồn vui hay có thể để lại cho nhau những vết thương không bao giờ lành”
dienminh says
Rat cảm dong.tuy k thay nhan vat.nhung doc là cam nhan nhân vật đó…
khoile says
Rat hay va cam dong, ket thuc cua truyen khien minh phai suy nghi ve cuoc tinh cua ho sau nay tuy chi la truyen. Cam on ban da viet truyen nay, rat hay
mario says
Em đã khóc rất nhiều khi đọc nó, cảm ơn tg rất nhiều
Shiro says
Những Hương vị ngọt ngào cay đắng Hòa Lẫn vị mặn của nước mắt hay quá đi
FbBoyTran says
Đây là câu chuyện hay nhất mà mình từng đọc ! Vừa lãng mạn , vừa cảm động ,lại nói lên 1 câu chuyện tình tuyệt đẹp khiến mình muốn được thấy nó ngoài đời thật quá ! Ước gì câu chuyện này là có thật thì tốt quá còn gì bằng !! Cảm ơn tác giả rất rất nhiều lun đó :))~
T. Anh says
Sao mà không có cảnh nóng nhỉ???
Vo Danh says
T/g ác quá à. Lấy hết nước mắt tui rồi. Nhuwng chuyện hay quá af. Mong t/g ra thêm nhìu chuyện mới nha
Duy says
Tác giả viết rất hay và cảm động lời văn trong sáng mộc mạc ???
Cảm ơn tác giả !!!!
Lê Phú Quốc says
Truyện hay quá ad ơi❤️❤️❤️ Mà sao kết nk ko đc vui, Ad cho e bt cái kết ra sao ko????
khang says
mình thấy hai người trở về bên nhau sống hạnh phúc là vui rồi nè
Mèo Kuro says
quá hay rồi đó
mong ad ra thêm nhiều cái như vầy nữa