Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Truyện gay có thật: Những anh chàng hở mông. Tác giả: concaccuongcung. Cách mà ta cảm nhận cuộc sống và cách mà ta yêu một người, dù chỉ như trẻ con hay chỉ như một bô lão gần đất xa trời, sẽ không ai có quyền phán quyết cả. Vì đó là cách nghĩ, cách sống của riêng mỗi người chúng ta
Mẩu truyện là một cách nhìn từ một phía của riêng tôi. Tôi không khẳng định nó thật 100%, nhưng chí ít thì thêm mắm dặm muối cũng là một thứ mà người ta cần phải làm để kể một chuyện thêm phần hấp dẫn, ai chả vậy 🙂
Câu chuyện được viết thiên về tình cảm nhiều hơn, mong mọi người ủng hộ 🙂
Truyện gay có thật: Những anh chàng hở mông
Tác giả: concaccuongcung
Truyện gay có thật: Những anh chàng hở mông – Chương I : Mở đầu của thằng dâm tặc
Không biết có giống ai hay không, nhưng nó là một thằng top dâm đãng và thứ mà nó thích nhất là những anh chàng cỡi trần với chiếc quần lỏng lẻo phô bày 1 cặp mông căng tròn hững hờ. Chả hiểu người khác thấy sao, chứ riêng đối với nó, sở thích ấy hoàn toàn, hoàn toàn bình thường. Chắc cũng có lẽ vì cuộc sống đẩy đưa, số phận được sắp đặt đã nuôi dưỡng cho nó một tâm hồn dâm tặc dày đặc đến vậy
Nó tên Tân, người nhỏ con ngót chừng chỉ gần m7, đô thì chẳng đô, gầy cũng chẳng gầy, cái mà nó có phải chăng chỉ là vừa đủ để quyến rũ những anh chàng dâm đãng và những cô gái non tơ khác mà thôi. Nó cũng chẳng hiểu vì sao ngta cứ hay gọi nó là gấu, là gấu mập, gấu xinh hay đầu gấu, gấu già, gấu dâm dê. Nó không biết và cũng chẳng quan tâm vì nó đã quen lắm rồi, chỉ biết ra đường cứ đứa nào “ gấu…gấu… ” là đang kêu mình thôi, vãi thật.
Vẻ ngoài của nó cũng chỉ ở mức ưa nhìn chứ không đến mức hot boy, da nó thì cũng chả biết gọi thế nào, chỗ trắng, chỗ đen, chỗ ngà ngà nâu sữa, khó tả. Tóm gọn lại là tổng thể cũng ngon, cũng dở, cha chả cũng chỉ là trung bình khá thôi
Nó là người dễ gần, ít nói với những người lạ và là 1 thằng tâm thần với những người nó cho là thân thiết, mà người lạ ở đây không tính những anh chàng mà nó cho là hấp dẫn đâu nhé. Năm nay, nó cũng đã chừng 17 gần 18. Gia đình nó quê ở tận Kiên Giang cơ, nhưng ba mẹ nó bỏ xử lên đây cũng xấp chừng mười năm rồi, đôi khi nó cũng chẳng hiểu, số nó sinh ra là may mắn hay là đen đủi.
Ba mẹ nó khi lên đây lập nghiệp trời xui đất khiến sao lại chọn ngay một mảnh đất vắng tanh gần con nước đen 19/5, nhưng phải chi là lộ cũng mừng, nhà nó nằm cũng trên một con đường đấy, nhưng đã ngót từ ấy đến giờ, hẻm hóc xung quanh người ta cũng đổ bê tông cả rồi, ấy vậy mà con đường chính này vẫn chỉ là con đường đất đá cằn cỗi, bụi mịt mù.
Mảnh đất này, là do ông bác nó xúi dục hay ba mẹ nó quyết định chọn, đến bây giờ nó cũng chẳng hiểu nổi. Ta nói trong cái rủi cũng có cái may, mặc dù gia đình nó phải trải qua chừng ấy năm trời kiếm ăn kiếm mặc bằng một cái tạp hóa vừa phải, cộng với đồng lương ít ỏi mà ba nó kiếm được với cái nghề thợ mộc nhưng đổi lại nó đã có một cái gọi là tuổi thơ không quá cực khổ như nhiều đứa trẻ khác. Dù không đẹp nhưng có mặc, dù chẳng ngon nhưng có ăn, đôi khi nó cũng thầm cảm ơn ba mẹ nó vì điều đó.
Trở lại với câu chuyện, nó bắt đầu cũng khá tự nhiên. Mảnh đất ngày xưa ba mẹ nó chọn, phải chăng chỉ là một vài căn nhà thưa thớt với vài người cũng được cho là hàng xóm thân thiết dù nhà cách nhau cả chục lô. Nhưng tất cả giờ đây đã hoàn toàn đổi mới. Từ con đường đất sình lầy bụi bặm, nay cũng đã được lên đời bằng con đường trải đá, nhưng hình như mỗi năm chỉ trải mới một lần, vào những ngày cận tết, rồi cứ để đó, mưa gió lại bào mòn, cũng được 5 tháng 6 tháng gì đấy, lại trở mình về con đường đất xưa kia.
Đã bao lần người ta phản ánh nhưng câu trả lời vẫn chỉ là : “ Đợi nhà nước làm, còn muốn mau thì dân phải góp một nửa cho nhà nước”. Ôi thôi cái lý do trời thần, đúng là đã nghèo còn mắc cái eo, không an cư thì làm sao mà lập nghiệp. Thôi cho qua chuyện cái con đường muôn thuở nó hận thù ấy đi, xóm nó bây giờ đã trải dài bằng hàng chục căn nhà, 2 tầng có, 1 tầng có, thậm chí là 3 tầng 4 tầng cũng có, và chắc hẳn những căn nhà không có tầng nào cũng có.
Nhà nó xây cũng dã cách đây cả chục năm, nên tất nhiên là thuộc dạng không có tầng nào rồi, nói cho phét thì chắc cũng có thể cho là nửa tầng, với căn gác suốt mà ba mẹ nó dành riêng cho nó. Thời đó dân di cư mà có được căn nhà như vầy cũng đã là khá giả rồi, đôi lần nó tự an ủi mình như vậy khi thấy trong xóm lại có căn nhà 2 3 tầng nào mọc lên.
Chả biết số phận đẩy đưa, hay con người tự đưa tự đẩy, khác với những năm 2000, mảnh đất bị kẹp giữa con kênh nước đen 19/5 với quốc lộ 1a, đoạn gần an sương, an lạc giờ đây đã đầy ắp người người, nhà nhà. Đoạn nhà nó nằm gần ngay ngã năm, nên buôn bán cũng khá ổn, vì ở đoạn này, nhà nhiều, người cũng nhiều nhưng chủ yếu là dân nhập cư từ bốn phương tứ hướng và sinh sống chủ yếu bằng nghề may công nghiệp.
Nó lại tự hỏi mình, chỉ cần 3 4 chiếc máy may, rồi thêm 3 4 nhân công chỉ chưa chừng một năm người ta đã tậu tay ga, rồi mua đất xây nhà, quá ngon như vậy mà chẳng hiểu sao ba mẹ nó lại gắn bó mãi với gánh hàng tạp hóa, bán cũng tấp nập người mua đấy, nhưng tay ga chẳng có, đất cũng không, nó chỉ biết ba mẹ nó cứ hay dặn nó : “nhà mình đủ ăn đủ mặc, sống phải biết tiết kiệm thì sau này mới giàu, mới có cái ăn”, thôi thì nó cũng chỉ biết an phận thủ thường vì bây giờ nó cũng chỉ là thằng ăn bám mà thôi.
Cái gì cũng có cái nguyên nhân của nó cả. CHẲNG AI Ở KHÔNG MÀ MÊ MÔNG NGƯỜI KHÁC. Cuộc sống sinh ra nó đã được định sẵn như vậy rồi. Nhớ lại những ngày nó ở tuổi dậy thì, năm ấy nó chỉ chừng lớp 8, khoảng 2009 đến 2011, có lẽ giai đoạn đó là giai đoạn ảnh hưởng đến cuộc sống nó nhiều nhất. Những năm ấy, người ta bắt đầu đổ xô vào xóm nó mua đất, xây nhà, chắc có lẽ vì những vùng xung quanh hết đất hoặc là đất ở đây rẻ vì còn là khu dân cư mới.
Cứ 1 nhà, 2 nhà, rồi chẳng mấy chốc xung quanh nhà nó đã gần như không còn 1 mảnh đất trống. Lúc này quanh đây cũng chỉ chủ yếu là nhà cấp bốn, giàu lắm thì được 1 tầng, 2 tầng là max, những chủ hộ ở đây nhập cư từ khắp ba miền đất nước nên có thể nói xóm này đủ loại cách nói, đủ loại người và cũng đủ loại trai. Năm ấy, người ta bắt đầu rộ lên ngành may công nghiệp, cứ mỗi nhà bỏ vốn chừng mươi triệu mua vài chiếc máy may, rồi về quê bắt vài đứa thất học lên chỉ may mươi bữa là đã có nhân công, rẻ nhưng siêng năng, mấy chốc cả xóm đi đâu cũng thấy may may vá vá.
Cái chính là ở chỗ, người ta thường mướn nhân công nam nhiều hơn là nữ, vừa may được, vừa bưng bê được, vừa chở hàng được, tiện cả đôi ba đường. Việt Nam là một quốc gia cận nhiệt, mà khí hậu ở miền Nam thường nóng hơn ngoài Bắc, nên việc mà đàn ông con trai cởi trần đi long nhong ngoài đường cũng chẳng phải chuyện lạ gì.
Ấy vậy mới nói là do số phận đã an bày cả, đang ở cái độ tuổi dậy thì, nhà nó thì bán tạp hóa, hằng ngày chỉ học có nửa buổi, những thời gian còn lại nó giúp mẹ trông nhà, trông hàng và cũng cũng là lúc mà nó trông trai, trông những anh chàng bảnh bao thoảng chút hiền lành chất phác cứ thay nhau đi đi lại lại với chỉ độc chiếc quần vải jean tụt xuống hững hờ, đôi khi còn chẳng có cả chiếc quần lót bên trong, làm hở ra cả một bờ mông săn chắc, một khe núi sâu hoắm ở phía sau và một đường tam giác quỷ ở phía trước. Tất cả điều đó đã từng ngày từng ngày thiêu đốt mọi ánh nhìn và làm bùng cháy một tâm hồn thơ ngây tuổi dậy thì của nó.
Rồi thời gian cứ trôi, đến năm nó học lớp 9, để chuẩn bị cho kì thi chuyển cấp, ba mẹ nó sắm hẳn cho nó một chiếc máy tính bàn, rồi kéo net xuống tận nhà, chỉ mong cho nó có với bạn với bè và cũng mong nó học thêm học bớt được qua mạng. Nhưng có lẽ điều đó sẽ là điều ba mẹ nó phải hối hận, những ngày đầu có net, nó cũng học, cũng hành như ba mẹ nó mong muốn, rồi chỉ những ngày sau kế,
ở cái tuổi ăn tuổi lớn, rồi được tiếp cận với internet, chẳng mấy chốc nó trở thành thằng nghiện game, từ au, boom đến kiếm thế, hùng bá thiên hạ, võ lâm chi mộng nó đều chơi cả, nhưng cũng chẳng mấy ra hồn, tiền cũng nạp mà cùng lắm chỉ được đến tới top 50 rồi nản nghỉ. Thời gian đó nó vẫn cứ chơi tàng tàng cho có, rồi lúc thì bỏ đó mà tiếp tục ngắm mông. Cái gì đến cũng đến, đã qua cái thời mà nó chỉ biết ngắm mông mà trầm trồ thích thú.
Từ những lời mà tụi thằng bạn nó trêu trọc nhau nó mới biết cái mà người ta gọi cái giới tính của nó, cái sự mê trai của nó là đồng giới, là gay. Nó bắt đầu tìm hiểu từ lúc đó, nó lên gu gồ sợt những từ ngữ ngô nghê mà nó mới biết, rồi nó tìm đến được trang gockhuat.eu , hình như là trang của gay nổi tiếng lúc bấy giờ. Lúc đó nó mới bỡ ngỡ rằng, cái nó biết về giới tính của nó chỉ là hạt cát, hạt bụi. Nó tìm tòi, học hỏi, rồi từ từ biết cái gì gọi là tự sướng, cái gì là xuất tinh, cái gì là sex.
Bao nhiêu là thứ nó xem, nó học, nó làm đã khởi đầu cho suy nghĩ của một thằng dâm tặc
Truyện gay có thật: Những anh chàng hở mông – Chương II : Nó và Khang
Những chuỗi ngày nó địa mông của mấy anh chàng thợ may, rồi tưởng tượng khi tay cầm cu mà sục trong nhà tắm cứ như vậy tiếp diễn. Lúc này là khoảng gần cuối năm nó lớp 9, trời chuyển hè, xóm nó người ta vẫn đua nhau mà cất nhà dựng cửa. Cạnh nhà nó, ông bà hàng xóm của nó đã về ở với con cháu của họ nghe nói đâu tận gần ngã tư bảy hiền lận, căn nhà cấp bốn nằm trên 2 lô đất của ông bà cũng đã bị đập đi để xây lại một dãy nhà trọ với 4 căn trọ nhỏ, căn ngoài mặt tiền có vẻ như là rộng nhất, chừng cỡ 15m2 và một cái sân trước nhô ra phía đường chừng 1m.
Căn ấy vừa mới xây xong đã có người đến ở, là một gia đình người Quảng Ngãi nhưng hình như ở nam đã lâu nên giọng lơ lớ miền nam chứ không còn hoàn toàn là tiếng quảng nữa, gia đình họ có 4 người, 2 vợ chồng và 2 đứa con trai, đứa lớn đã 20, tên là An, còn đứa nhỏ tên Khang, tuổi bằng nó. Gia đình Khang mới về nhưng đã nổi tiếng, vì gánh hủ tíu gõ của ba mẹ Khang rất ngon, mà lại rẻ, vô cùng hấp dẫn với mấy anh, mấy chị công nhân may ở đây. Đối với thằng phàm ăn như nó cũng chẳng ngoại lệ, nó thích nhất là ăn món hoành thánh của chú Trường, ba thằng Khang, chắc có lẽ cũng vì vậy mà nó thân thiết với thằng Khang như hai anh em vậy.
Thằng Khang nó cũng học lớp 9 nhưng nghe đâu nghỉ học từ đầu năm rồi vì học dốt, sợ không lên được lớp 10, nên cho nghỉ luôn ở nhà. Thằng Khang ở không ở nhà, nên mỗi lần nó gọi hoành thánh là chốc lát đã thấy thằng Khang bưng qua ngay, rồi ngồi ì đó xem tivi ké với nó chẳng chịu về, rồi cũng từ lúc đó, hai đứa ngày càng thân khi nào chả hay.
Nhà nó với nhà thằng Khang từ lúc nào cũng đã thành hàng xóm vô cùng thân thiết, cứ mỗi khi nó đi học về là thằng Khang bay qua nhà nó ngay, có khi còn ngủ trưa chung với nó trên căn gác đúc. Thằng Khang tự nhiên vô cùng, cứ mỗi khi qua ngủ trưa chung với nó nó chưa kịp đặt đít xuống giường là đã thấy thằng Khang cởi trần, trên người chỉ còn độc chiếc quần thun thể thao ngắn tới đầu gối nằm sải lai trên giường nó và với cái thói mê mông của nó, nó có tài nào mà ngủ cho được.
Thằng Khang khá đẹp trai, nhưng đẹp theo kiểu khỏe khoắn, chứ không phải kiểu con nhà giàu lãng tử, cao chừng ngang nó thôi, da ngăm ngăm bóng lưỡng, nhìn vô cùng khích thích khi cởi trần. Không hiểu thằng Khang làm theo thói quen hay cố tình khiêu khích nó nữa, cứ mỗi lần vào phòng nó là thằng Khang dục cái áo qua 1 bên ngay, rồi làm đủ mọi thứ như đang ở nhà mình, lúc thì lấy 2 cái cục tạ nhỏ mà nó mua để dành tập cho có, nâng lên nâng xuống chừng chục cái, có khi lại kêu nó ngồi lên 2 bàn chân để gập bụng, mà thể như chỗ này là phòng tập thể hình vậy, tập hết thứ này thứ kia, mồ hôi thì nhễ nhại vô cùng kích thích.
Nó thích ngắm thằng Khang lắm, cứ mỗi lần vào phòng nó là nó để cho thằng Khang thoải mái, muốn làm gì làm, còn nó chỉ ngồi yên mà ngắm thằng Khang thôi. Nó thích nhất là lúc thằng Khang ngồi chơi net bắn đột kích, lúc cao trào lại ngồi chồm hổm lên như đang ngồi cầu cá quê nó, làm tụt hẳn chiếc quần cụt xuống tận ngang mông, không mặc sịp, phơi hẳn ra cặp mông căng tròn và cái khe suối nằm chính giữa, ấy vậy mà còn không thèm kéo lên, cứ để cho nó đằng sau mà nổi cơn dâm dục.
Nó và Khang chỉ mới quen nhau chừng hai tháng mà cứ tưởng như người nhà, đi đâu nó cũng rủ Khang đi, ăn gì nó cũng cho thằng Khang ăn ké, thân thiết vô cùng. Năm đó nó thi lên lớp 10, chắc do mê chơi và mê trai hay gì mà thi chỉ được có 28 điểm cộng với 1.5 điểm nghề, nó tiếc hùi hụi khi chỉ thiếu có nửa điểm nữa là đã đậu được trường Tây Thạnh gần nhà.
Nó thi rớt Tây Thạnh, ba mẹ nó cũng buồn lắm, chửi nó suốt cả tuần sau khi nó nhận kết quả xong, cả tuần đó thằng Khang cũng ít qua nhà nó hơn, chắc vì biết chuyện, nhưng mỗi lần nó ra trước xem hàng thằng Khang cũng hay len lén qua ngồi nói chuyện với nó, kể chuyện cười với chuyện ma cho nó nghe. Lúc đó tự nhiên nó lại cảm thấy vui, cảm thấy thích và thương thằng Khang vô cùng, có lẽ nó yêu thằng Khang mất rồi, có lẽ vậy.
Nó biết mình rất ham muốn chuyện thể xác tình dục, đã bao lần nó đã có ý định làm bậy khi thằng Khang nằm ngủ trưa với nó. Lúc thì cho uống thuốc mê, lúc thì dụ đo cu, nó nghĩ đủ cách mà nó học trên mấy web cả nhưng chưa dám thực hiện cái nào, nhưng cái nó vui nhất là được hôn thằng Khang lúc ngủ trưa, cái mặt phúng phính của Khang làm cho nó cảm thấy mình đã yêu Khang nhiều hơn thế nữa. Nhưng, đó chỉ là đơn phương
“Thằng Khang chắc sẽ không bao giờ yêu mình”- Nó nghĩ vậy
Thời gian cứ vậy trôi đi, nó với Khang vẫn vậy. Vẫn hôn thằng Khang mỗi buổi trưa thằng Khang qua ngủ ké, vẫn địa thằng Khang mỗi lần nó ngồi chơi net và vẫn chưa dám thổ lộ tình cảm của nó cho thằng Khang. Đôi lần nó cảm thấy mình hèn nhát, nhưng khi định nói ra lại sợ mình sẽ đánh mất luôn cả cái tình cảm nhỏ nhoi mà thằng Khang dành cho nó.
Nó sợ, rồi lại thôi…
Hôm nay trời khá nóng, nó không ngủ được, thằng Khang thì vẫn ngủ ngon lành vì nhà thằng Khang còn nóng hơn nhà nó. Nó ngồi đó, ngắm thằng Khang ngủ. Có lẽ vì hôm nay nóng hơn thường ngày, nên thằng Khang nằm ngủ nhìn cũng khác. Thằng Khang không khép nép ôm cái gối ôm nằm ngủ mà bành 2 chân qua hai bên như muốn chiếm hết cái giường.
Trời nóng, mồ hôi thằng Khang đổ ra ướt cả 2 bên đùi và vùng chính giữa, lớp vải ướt bám sát vào từng thớ da thớ thịt thằng Khang làm cho cây hàng độn hẳn lên một cục chính giữa, làm cho nó cảm thấy tim đập loạn nhịp vô cùng. Nó muốn chạm vào nhưng lại sợ thằng Khang thức, nhưng cuối cùng tay nó cũng chạm vào hạ bộ thằng Khang, mặc dù là chỉ qua lớp vải. Vừa chỉ được vài giây, thằng Khang trở mình, làm cho nó cũng một phen mất vía mất hồn thì tưởng thằng Khang thức, “thằng Khang vẫn ngủ”- nó nghĩ vậy. Nó bóp lấy đít thằng Khang, nó thấy khích thích lắm, rồi thằng Khang lại trở mình, nó lại mất cơ hội.
Thằng Khang lại trở về tư thế cũ, nằm banh càng, mặt ngửa lên trời ngáp ngáp ngủ. Nó tiến áp sát lại gần thằng Khang, mặt nó đối diện mặt thằng Khang, nó cũng chẳng hiểu vì sao nó lại nói lên 3 từ : “ Anh yêu em” rồi đặt môi mình lên môi thằng Khang, cũng được vài ba giây, nó đứng lên, bỏ chạy xuống nhà tắm.
Thằng Khang vẫn nằm đó, hình như đã tỉnh tỉnh lúc trở mình do nóng, Khang đã nghe thấy, đã cảm thấy và cũng chẳng biết làm gì lúc này cả. Thằng Khang vẫn nằm đó, vờ ngủ, chừng mươi phút sau thì nghe tiếng bước chân nó ọt ẹt trên cái cầu thang bằng sắt, nó vào phòng rồi, thằng Khang cũng vờ như mới tỉnh dậy, ngước mắt lên nhìn nó , Khang chỉ thấy ở nó nụ cười mỉm nhưng rất tươi, có vẻ là rất vui, Khang ngường ngượng nhớ lại chuyện khi nãy, rồi Khang đứng dậy, cười lại với nó rồi chào nó đi về.
Kể từ bữa đó, thằng Khang ít qua nhà nó chơi hẳn và cũng chẳng ngủ trưa ở nhà nó nữa. Nó buồn lắm, nó nghĩ thằng Khang đã biết nhưng lại thôi, nó chẳng trách gì Khang, nó yêu Khang, và cảm thấy đó là tội lỗi của mình.
Rồi nó cũng ít ăn hoành thánh nhà thằng Khang hẳn, nó cũng chẳng gặp mặt Khang nữa, vì Khang đã tránh mặt nó thì phải, có gặp cũng chỉ là tình cờ, cũng chào hỏi, rồi bước đi
Cảm giác bước qua một người mình yêu nhưng chẳng nói với nhau được gì. Đau lắm. Buồn lắm. Khó khăn lắm. Nhưng còn làm được điều gì khác
Và rồi nó chẳng còn là người của tình yêu nữa, đối với nó bây giờ tình dục thì dễ có lắm còn tình yêu thì… không bao giờ…
Vì tình yêu đâu dễ may mắn tìm được người yêu mình như người mình yêu
Và rồi…Cuộc đời nó bắt đầu rẽ sang một hướng khác…
Nó sẽ bước trên con đường, nơi mà tình yêu không hề tồn tại
Danh sách các chương:
- Những anh chàng hở mông - Chương 3A : Mối tình đầu
- Những anh chàng hở mông - Chương 3B : Mối tình đầu
Leave a Reply