Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Đọc truyện tình cảm gay ” Hot ” ĐÓI online { 18+ } | Từ trước đến giờ có khi nào nó bị đói thật sự như lần này đâu. Có đói chăng cũng chỉ là trong những lần giận dỗi nó bỏ ăn để làm nũng với mẹ.
Truyện Tình Cảm Gay ” Hot” : ĐÓI{ 18+ }
Tác giả: Thanh Vinh
Trước mắt nó bây giờ lại là những ngày dài tăm tối, cảm giác đói trong bụng đang lớn dần, nó rót một ly nước đầy rồi uống vội vàng để mong làm giảm đi phần nào cảm giác khó chịu đó…
Nó bỏ nhà “đi bụi” vì mẹ không chịu mua xe SH cho nó. Nó muốn có xe này từ hôm thằng Hải đem khoe chiếc SH-300i mới tinh với cả bọn. Tài chính của gia đình nó thuộc vào hàng khá giả, nếu không muốn nói là giàu có. Mẹ nó kinh doanh quán ăn, còn cha nó thì buôn hàng chuyến. Cha mẹ nó luôn bận rộn với công việc, mải miết chạy theo đồng tiền, nên vô tình bỏ nó lớn lên trong cô độc, nên việc nó chơi với đám bạn bè hư hỏng là chuyện tất nhiên.
Mười sáu tuổi đầu nó cạy tủ lấy đi của mẹ nó hai cây vàng và mười triệu bạc. Đối với mẹ nó bấy nhiêu tiền có đáng là gì, bà không mua xe cho nó, chỉ vì bà không muốn nó theo đám bạn bè đua xe trên phố. Bà cảm thấy có lỗi với nó khi bỏ nó ở nhà một mình, nhưng chuyện chiều theo những ý muốn đua đòi của nó thì bà nhất quyết không đồng ý.
Nó ra bến xe đón một chuyến xe lên Sài Gòn. Nó nghe kể về Thành phố này nhưng chưa lần nào bước chân đến. Nó ngồi một ghế ngay cửa sổ, nó muốn được nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài khi xe chạy.
– Em ơi cho chị ngồi bên trong đi, chị bị say xe, xe chạy một lát là chị ói hà.
Một người đàn bà đứng tuổi đứng trước mặt nó năn nỉ.
Nó đành chấp nhận, nó nép sang một bên cho chị ấy chen vào. Bà ta cầm chiếc ba lô của nó lên rồi để bước vào trong rồi đặt trở lại ở giữa hai người. Sau khi ngồi xuống bà ta lại nói.
– Em làm ơn kéo dùm chị cái giỏ màu xanh dương lại đây. Nhẹ nhẹ tay thôi nha em bên trong có đồ dễ bể.
Nó đứng dậy hì hụt lôi cái giỏ nặng như đá đến gần. Bà ta cười rồi cảm ơn nó.
– Cảm ơn nhiều mà em đang đi đây vậy?
– Dạ em lên Sài Gòn thăm người quen. Nó viện một lý do cho qua chuyện.
– À, vậy hả. Chị đi đến ngã ba Trung Lương là xuống rồi. Em đi vui vẻ nha.
Nói rồi bà ta ngả đầu vào thành cửa ngáy pho pho. Chuyến xe đò chuyển bánh rồi lao vút nhanh trên đường, nó chỉ nhìn thấy cầu Mỹ Thuận khi xe đã chạy qua một đoạn khá xa. Nó cúi đầu thở dài rồi nghĩ đến hậu quả nếu để mẹ bắt gặp nó. Những trận đòn tất nhiên là nó không tránh khỏi…
– Cho chị ra đi em.
Người đàn bà ngồi chung với nó chợt đứng dậy, khi xe tấp chậm chậm vào ven đường.
Bà ta chầm chậm kéo chiếc giỏ nặng trĩu ra cửa. Nó nhìn theo rồi ngồi nhích vào bên trong nhường ghế cho một hành khách vừa lên xe…
Chặng đường dài mệt mỏi, nó cũng chưa biết sẽ đi về đâu? Đây là lần đầu tiên nó xa nhà, nó không biết thành phố Sài Gòn là một nơi như thế nào? Nó chỉ biết phải đi, đi xa khỏi sự kiểm soát của mẹ. Nó ngồi nhắm mắt nghe tiếng gió ù ù bên tai, nó ngủ thiếp đi lúc nào không biết…
– Dậy em ơi, tới bến rồi. Xuống em ơi.
Nó bị đánh thức bởi người ngồi bên cạnh.
– Tới đâu rồi chị?
Nó tròn xoe đôi mắt hỏi người đồng hành.
– Đến bến Xe miền Tây rồi em.
Một người đồng hành lên tiếng.
Tất cả hành khách trên chuyến xe đều lần lượt xuống bến, bên dưới là hàng chục người tài xế xe ôm đang lôi kéo khách đi xe ôm và nó cũng trở thành một nạn nhân của họ.
– Đi đâu, đi đâu nè… lên xe anh chở cho, thằng kia tránh ra, tao thấy thằng này trước.
Nó khổ sở khi bị chen lấn xô đẩy, nó cố gắng hết sức để vùng khỏi đám đông đang vây quanh. Nó thấy một số người leo lên một chiếc xe buýt, nó thoáng thấy trên xe ghi Bến Thành… Bến xe Miền Tây. Nó chạy vội tới khi xe đang bắt đầu chạy. Nó tìm cho mình một chỗ ngồi, rồi tựa đầu vào khung kính, mắt nó bỗng nhiên nặng trĩu, nó thiếp đi trong sự mệt mỏi, chặng đường rời bỏ gia đình đã làm cho nó quên ăn, nay cơn đói và cái mệt đã vắt hết sức lực của nó. Nó gục đầu ngủ say.
– Dậy em ơi, tới bến rồi xuống xe nè. Nó mở mắt ra trên xe chỉ còn một mình nó và người vừa đánh thức nó dậy là chị nhân viên soát vé.
– Đây là đâu vậy chị? Nó mở to đôi mắt nhìn xung quanh.
– Tới bến xe Bến Thành rồi, tới chợ Sài Gòn rồi nè, xuống đi em trai. Mà em đi về đâu? Cẩn thận tiền bạc giấy tờ nha, ở đây tụi nó móc túi dữ lắm đó.
Chị nhân viên vừa nói vừa nghiêng người cho nó bước xuống xe.
Nó bước vào công viên gần đấy, khách bộ hành khắp nơi, nó ngồi suy tư mãi không biết mình sẽ phải đi về đâu, nó chắt lưỡi rồi thở dài, thôi đành tuỳ ý trời vậy, đi tới đâu hay tới đó.
Nó vào một quán cơm bình dân gần đó gọi cho mình một dĩa cơm sườn và một chai Sting dâu. Nó nhai ngấu nghiến vì đói, chặng đường quá dài đối với nó, nó vẫn chưa ăn gì từ khuya đến giờ.
– Tính tiền chị ơi.
– Cơm gì vậy em?
Chị chủ quán đứng cầm một cọc tiền hỏi.
– Cơm sườn với một chai Sting.
– Ba chục.
Bà chủ quán trả lời gọn lỏn.
– Ba chục ngàn hả chị?
Nó hỏi lại dường như không tin vào tai của mình.
– Ba chục.
Lời của bà chủ quán chắc chắn.
Nó móc túi lấy ba chục trả cho dĩa cơm tí ti nó mới nuốt vào cổ. Ở dưới quê, cái gì cũng năm sáu ngàn, quán sang lắm mới là mười ngàn. Thành phố cái gì cũng mắc, nó thận trọng ôm chiếc balô rồi bước ra đường. Số tiền và số vàng nó lấy trộm của mẹ nó vẫn còn nằm trong đó. Nó vuốt dọc chiếc ba lô rồi phát hiện một vết rách dài bên hông giỏ.
Nó hốt hoảng đặt chiếc ba lô xuống đất rồi bới tung mọi thứ bên trong để mong tìm thấy số của cải của mẹ. Nhưng số vàng cùng cọc tiền được gói kỹ lưỡng trong bao ni lông đã mất tiêu. Nó nhớ đến cái mặt của người đàn bà ngồi cạnh nó, ánh mắt gian gian, cứ hỏi này hỏi nọ, nhờ nó lấy cái này cái kia. Thôi chết rồi! Nó bị người ta rạch túi mà còn không biết. Nó thất vọng não nề, ngồi bệt xuống đất…
Nó cũng không biết nó đã ngồi ở đó bao lâu, cho đến khi trước mắt nó ánh đèn xe loang loáng nó mới tỉnh hồn đứng dậy. Trong túi giờ đây chỉ còn hơn trăm nghìn, nó không biết sẽ sống được mấy hôm?
Nó cứ bước lang lang theo hướng đi trước mặt, nó đâu có chỗ nào để đi. Nó bước thật chậm đến khi chân tay mỏi nhừ, nó mới ngồi nghỉ trên một mái hiên nhà.
Trời cũng đã vào khuya, đường phố càng vắng …. người qua lại. Nó ngả người nằm dài trên nền đất nhắm mắt cố gắng ru mình vào một giấc ngủ. Cơn gió đêm như vô tình thổi vào mặt nó từng cơn lạnh buốt, nó co ro nép sát vào tường, đêm cuối tháng 10 thời tiết Sài Gòn đã vào đông. Bất chợt nó thèm được nằm cuộn tròn trong chiếc mền bông của nó.
– Ê! Sao giờ này còn ngồi đây? Rình mò nhà ai? Định ăn trộm hả? Đứng dậy coi?
Một người đàn ông to con xuất hiện rồi quát mắng lung tung.
– Dạ! Con …con ngồi đây nghỉ mệt, rồi con đi liền, con ở dưới quê mới lên, trời tối quá nên không biết đường đi, ngồi chờ tới sáng rồi mới tính tiếp.
– Đứng dậy đi chổ khác, ngồi ở đây tao kêu công an bắt bây giờ.
Ông ta đưa tay xua đuổi nó đi.
Nước mắt nó tuôn rơi, nó có làm gì đâu? Nó chỉ muốn ngồi tránh gió trên cái mái hiên đó thôi mà. Nó bước từng vô định, không biết sẽ phải đi về đâu? Nó đâu có bạn bè hay bà con gì ở cái đất Sài Gòn này. Nó lại đến ngồi nghỉ tạm trên một bến xe buýt. Mắt nó nặng trĩu nó nhắm mắt thiếp đi lúc nào không biết.
– Em ơi! Em. Nó nghe tiếng ai gọi bên tai. Đôi mắt nó dần hé mở, trườc mắt là một gương mặt mà nó không hề quen. Nó sợ hãi giật lùi lại.
– Không sao đâu! Sao em ngồi đây giờ này?
Giọng nói nhỏ nhẹ, nó dần lấy lại được bình tĩnh ròi trả lời.
– Em ngồi đây chơi thôi.
– Nhà em ở đâu? Để anh chở em về, ngồi đây không được đâu, công an sắp đi tuần rồi.
Tên thanh niên kia cũng khoảng ba ba hay ba bốn tuổi gì đó, cứ đứng níu kéo nó về nhà hắn.
– Dạ thôi, em ngồi đây được rồi, em đâu có làm gì phạm pháp đâu mà sợ công an.
Nó nói cứng.
– Thì đúng là em không có gì phạm pháp hết nhưng em tay ôm một cái giỏ ngồi đây không phải là dân bụi đời sao? Công an bắt đem về phường rồi ngày mai mời gia đình lên làm bảo lãnh mới thả ra, còn nếu không có người bảo lãnh sẽ đem em đi nhốt luôn.
Nghe hắn nói rành mạch như vậy đâm ra nó cũng sợ, nó sợ công an sẽ mời cha mẹ nó lên, rồi mẹ nó sẽ đánh nó về tội ăn cắp tiền của bà, nếu không nó sẽ bị công an nhốt luôn. Nó nghĩ mông lung một lúc rồi đứng dậy đi theo hắn.
– Ngồi chắc nha, tui chở về nhà tui ngủ đỡ rồi mai tính tiếp…
Hắn nói rồi đèo nó chạy lòng vòng, qua nhiều ngõ cua, cuối cùng đến một ngõ hẹp hắn bỗng dừng lại rồi dẫn bộ chiếc xe đi vào. Nó đứng tần ngần nhìn ngắm xung quanh, một mái hiên có ghi rõ địa chỉ, nó lẩm bẩm đọc hàng chữ ấy: Phạm Thế Hiển Q8 TPHCM…
– Vô nhà đi em.
Nó bước vào trong, đấy là một căn nhà nhỏ, nhưng cũng khá đầy đủ tiện nghi. Nó cởi đôi giày để vào một góc rồi xách chiếc ba lô bước thẳng vào trong.
– Em đã ăn gì chưa?
– Dạ chưa! Nhà anh ở có một mình hả?
Nó ngạc nhiên khi chỉ có mình hắn ở nhà.
– Ừ, nhà này anh thuê, anh ở dưới quê lên đây đi làm nên mướn nhà ở cho tiện. Nhà em ở đâu? Nhìn em không giống dân thành phố.
Hắn hỏi nhưng đã có sẵn câu trả lời.
– Dạ quê em ở Cần Thơ, em có chuyện buồn gia đình nên đi lên thành phố chơi, nhưng bất cẩn bị rách túi mất hết tiền rồi.
Nó nâng cái ba lô có một đường rách dài lên như minh chứng cho những gì nó đang nói.
Leave a Reply