Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Đọc truyện gay hay Lắng nghe nước mắt – Câu bạn cùng tên 2 by luongvilac | Trong phần 2 này mọi người cũng sẽ được gặp lại những nhân vật của phần 1 như: TỬ KHÔI, QUỲNH LÊ, NHÃ, GIA, LINH,…
Truyện gay hay Lắng nghe nước mắt – Câu bạn cùng tên 2
Tác giả: luongvilac
Bạn có thể đọc lại Câu bạn cùng tên 1 tại đây
* giới thiệu nhân vật:
1. Tên: TRẦN VĨNH CƠ.
Tuổi: 23
Nghề nghiệp: sinh viên năm cuối Y khoa
Tính cách: vui vẻ, hòa đồng với mọi người.
Tình trạng hôn nhân: rất phức tạp.
2. Tên: BẠCH VŨ LẠC
Tuổi: 25
Nghề nghiệp: giảng viên của Đại học Harvad- chuyên khoa thần kinh.
Tình trạng hôn nhân: độc thân. Trái tim đã đóng băng khi người yêu thương nhất sang thế giới bên kia.
Tính cách: lạnh lùng bên ngoài nhưng bên trong ấm áp, yếu đuối vô cùng.
3. Tên: TRƯƠNG LẬP VĂN
Tuổi: 37
Nghề nghiệp: bác sĩ khoa thần kinh bệnh viện HWA
Tình trạng hôn nhân: đã có 1 vợ và 1 con trai 5 tuổi.
Tính cách: điềm đạm, không thích nói nhiều.
4. Tên: ĐỖ MINH TUỆ
Tuổi: 21
Nghề nghiệp: sinh viên năm 3 Học viện âm nhạc.
Tính cách: vui vẻ, cởi mở với mọi người xung quanh.
Tình trạng hôn nhân: đang thầm yêu Vĩnh Cơ, dù xung quanh có rất nhiều vệ tinh.
5. Tên: LƯU MINH HY
Tuổi: 23
Nghề nghiệp: sinh viên năm cuối đại học Harvad chuyên ngành Luật.
Tính cách: kiêu kỳ, đôi lúc độc ác.
Tình trạng hôn nhân: có vị hôn phu nhưng lại đem lòng yêu Vũ Lạc.
6. Tên: Hoàng Minh Khang
Tuổi: 23
Nghề nghiệp: sinh viên năm cuối đại học Harvad chuyên ngành Y.
Tính cách: trầm tĩnh, ít nói. nhưng rất quan tâm đến mọi người xung quanh.
Tình trạng hôn nhân: vừa mất đi người yêu thương nhất.
*TÓM TẮT PHẦN 1:
Chắc hẳn những ai đã đọc phần 1 vẫn còn nhớ nội dung của câu truyện. mình xin nhắc lại vài ý để ai quên thì nhớ lại, ai chưa đọc thì cũng có thể nắm được nội dung cơ bản:
Cậu bạn cùng tên, là câu chuyện kể về nhân vật chính mang tên Trần Vĩnh Lạc. với những người bạn thân thuộc nhóm Ngũ Quỷ gồm Khôi, Gia, Nhã, Linh. ở trường Vĩnh Lạc lại gặp Vũ Lạc, 2 người nãy sinh tình cảm với nhau. Nhưng trời không chìu lòng người, Vĩnh Lạc bị bệnh nan y không thể nào chữa trị được. tuy nhiên cậu vẫn không không bi quan ngược lại còn tin yêu cuộc sống hơn.
Sau đó cha của cậu quay trở về dẫn theo đứa em cùng cha khác mẹ. Cứ tưởng sẽ có được niềm vui cuối đời, ai ngờ Vĩnh Cơ – em trai cậu lại bị bệnh tủy sống không có tủy thích hợp.
Vũ Lạc tỏ tình với Vĩnh Lạc bị cậu từ chối, cũng đúng lúc đó Quỳnh Lê cô bé dễ thương trong lớp cũng ngỏ lời yêu Vĩnh Lạc. nhưng cậu chẳng thể yêu cô được bởi cậu thuộc thể giới thứ 3.
Bác sĩ điều trị của cậu Trương Lập Văn cũng đem lòng yêu thương cậu. nhưng cậu chỉ xem nah như là 1 người anh thật sự.
Đến lúc Vũ Lạc và Vĩnh Lạc có tình cảm với nhau cũng là lúc có sự xuất hiện của Uyên, cô tìm mọi cách phá 2 người.đến khi mọi việc sáng tỏ thì cũng là lúc sức khỏe cậu yếu đi.
Cậu ra đi trong sự luyến tiếc của mọi người. ai cũng đau đớn xót xa.
Chap 1 – truyện gay hay Lắng nghe nước mắt – Câu bạn cùng tên 2
Tác giả: luongvilac
hãy cứ để quá khứ ở phía sau nhưng xin đừng lãng quên nó…
NƯỚC MỸ.
Đã 8 năm trôi qua…
Bụi thời gian dường như đã phủ mờ tất cả, có nhiều thứ đã mãi mãi chìm vào lãng quên, nhưng có những thứ vẫn không thể vùi lấp được vẫn kiên cường thổi bay đi lớp bụi kia. 8 năm qua chưa 1 lần hắn quên được bóng hình ấy. nhiều đêm trong giấc mơ hình ảnh quen thuộc ấy lại hiện về để đến khi choàng giật mình tỉnh giấc thì hình bóng ấy cũng tan biến đi. Lại chỉ là 1 giấc mơ. Đêm nay hắn lại mơ thấy nó về bên cạnh. 8 năm qua chưa 1 lần hình ảnh ấy rời khỏi trái tim của hắn. Nước mắt lăn dài, trằn trọc mãi không sao chợp mắt được, hắn ngồi dậy lấy chiếc áo khoác mặc vào người, đi ra phòng khách, mở tủ lạnh lấy chia rượu hắn tu ừng ực như chưa bao giờ được uống. hắn lẩm bẩm 1 mình:
– 8 năm rồi em nhỉ? ấy vậy mà anh cứ tưởng như mới đây thôi. sao tim anh vẫn đau thế này. Em có đang ở bên cạnh anh không?
Hắn lại uống.
– ở nơi đó em có khỏe không? Có vui không? Anh chẳng thể nào vui được. Phải làm thế nào để anh gặp lại em đây?
Nhanh thật. mới đó mà đã 8 năm, hắn đã định cư bên Mỹ ngần ấy thời gian, 8 năm qua chưa 1 lần hắn đặt chân về đất nước Việt Nam, bởi hắn sợ, sợ cái màu tang thương ấy, sợ phải đối mặt với hiện thực kia. Dù không về nước nhưng năm nào đến ngày giỗ của nó, hắn đều nhờ người mang đến mộ 1 bó hoa thật to. Đôi lúc hắn cũng tự trách bản thân mình vì 8 năm chưa 1 lần đến thăm nó nhưng biết làm thế nào được công việc bận rộn cộng với sự nỗi đau chưa phai nên hắn sợ mình sẽ lại gục ngã như 8 năm trước. nhưng hắn biết chắc 1 điều, chưa bao giờ trong trái tim đang đập mạnh kia lại mất đi bóng hình quen thuộc.
Hắn bây giờ đã trở thành giảng viên của Đại học Harvad, sự lạnh lùng cộng với vẻ điển trai nên xung quanh có rất nhiều cô gái theo đuổi, nhưng rồi chẳng ai có thể làm trái tim hắn tan đi lớp băng lạnh giá kia. Hắn vẫn cứ cô đơn, dù cho đã 25 tuổi. hắn vẫn cứ chọn mình phong cách của người cô đơn, sớm tối đi về 1 mình mặc cho sự thèm khát có được hắn của bao cô gái xinh đẹp.
ĐẠI HỌC HARVAD.
truyện gay hay Lắng nghe nước mắt – Câu bạn cùng tên 2 Tan tiết, hắn lúi cúi xếp lại mấy tập tài liệu bước vội ra khỏi lớp. mỗi bước đi của hắn để lại bao nhiêu cái nhìn ngưỡng mộ của các nữ sinh, nhiều nam sinh cũng phải nhìn vì ghen tỵ với vẻ nam tính kia. Hắn cứ bước đi như chẳng có chuyện gì xảy ra. Có lẽ hắn đã quen với việc này. Và mọi người cũng thế, đã quen với 1 giảng viên trẻ đầy lạnh lùng quanh năm chẳng nở 1 nụ cười. lúc mới trở thành giảng viên đến lớp dạy mà mọi người cứ tưởng hắn là sinh viên mới nữa chứ, chẳng 1 ai ngờ trường lại có 1 giảng viên trẻ và đẹp trai đến vậy. mọi người kháo nhau thế là giờ học của hắn hầu như chật kín sinh viên, mọi người đến để ngắm hắn nhiều hơn là để học. hắn bước đi, thỉnh thoảng có 1 vài sinh viên đi ngang qua cúi đầu đợi khi hắn đi qua mới ngoái đầu nhìn theo đầy tiếc nuối. Chợt trước mặt xuất hiện 1 cô gái, nhìn cách ăn mặc của cô ta có vẻ như con nhà quyền quý giàu có.
– Anh tan lớp rồi à? chúng ta đi cà phê được không? Cô nói với vẻ mặt háo hức.
– Xin lỗi, tôi bận rồi.
– Hôm nay anh rảnh mà. em đã xem lịch của anh rồi.
– Em điều tra tôi à?
– Không có, chỉ là em quan tâm đến anh thôi mà.
– Tôi có việc bận, hôm khác chúng ta đi nhé.
Nói xong hắn bỏ đi, cô uất ức nói với theo:
– Chẳng lẽ cả đời anh không yêu 1 ai nữa ư? cậu ấy đã mất 8 năm rồi. tại sao anh không chịu quên chứ? Hôm nay là ngày giỗ của cậu ấy nên anh sẽ lại chìm ngập trong men rượu nữa đúng không?
Hắn không nói gì vẫn lạnh lùng bước đi bỏ lại cô với đầy căm giận.
Cô gái đó tên là Lưu Minh Hy.
Hôm nay là ngày giỗ của nó, như thường lệ của 7 năm qua, sáng thật sớm hắn sẽ gọi điện về nhờ người đem hoa đến mộ của nó. rồi sau khi tan lớp dạy hắn sẽ tìm 1 nơi nào đó thật yên tĩnh để nghĩ về nó để nhớ về kỉ niệm của 8 năm về trước. mọi việc cứ như 1 cuốn phim quay chậm lại trong trí nhớ của hắn. càng nghĩ về quá khứ nước mắt hắn lại rơi, hắn khóc. hắn đã rất kìm chế cảm xúc của mình thế nhưng hôm nay là ngày giỗ của nó nên hắn tự cho mình cái ngoại lệ đó.
8 năm qua, những lúc đau đớn nhất hắn thường tìm đến với bia rượu, dù là 1 giảng viên của đại học bên khoa y, biết rõ tác hại của bia rượu nhưng biết làm thế nào được, những lúc ấy hắn mới thấy tâm trạng khá hơn, trái tim kia ít bị đau đớn hơn. Lúc này đây bên cạnh hắn vẫn là chai rượu, hắn vẫn cứ uống, uống xong lại khóc giống như 1 đứa trẻ.
– Uống rượu nhiều sẽ không tốt đâu?
Có 1 giọng nói vang lên. Hắn nhìn chủ nhân của lời nói đó. cậu ta từ từ ngồi xuống bên cạnh 1 cách tự nhiên.
– Anh là người Việt Nam à? cậu lại hỏi.
– ………………………. im lặng. hắn không nói gì, vẫn đưa chai rượu lên miệng uống từng ngụm.
– Tại sao khi buồn con người ta hay tìm đến với rượu? anh có biết được không?
– Không. Hắn trả lời cộc lốc rồi tiếp tục uống.
– Bởi những lúc đó người ta muốn mình say, say rồi sẽ không biết gì nữa sẽ chẳng còn buồn đau. nhưng họ đâu biết 1 điều rằng, đã đau buồn dù cho có làm gì thì vẫn thế, nỗi buồn, niềm đau vẫn hiện hữu cả trong vô thức. anh uống rượu nhưng nước mắt anh vẫn chảy dài chứng tỏ niềm đau vẫn hiện hữu trong anh. Thay vì việc tự hủy hoại mình ta vui lên không được hay sao?
Hắn quay qua nhìn chàng thanh niên, cậu ấy khoảng chừng 22, 23 tuổi gì đó. ẩn sâu trong đôi mắt cậu ta là 1 nỗi buồn, đôi mắt ấy như cuốn hút mọi người vào.
– Anh sẽ nghĩ rằng những gì tôi nói chỉ là lý thuyết, lời nói suông, vì tôi không trong hoàn cảnh của anh đúng không? Thật ra thì hôm nay tròn 1 năm người tôi yêu thương nhất rời bỏ tôi về thế giới bên kia. Tôi cũng như anh, cũng chìm mình trong bia rượu, thuốc lá, tôi tìm đến mọi lạc thú trên đời để quên đi nỗi đau đó, rồi trong 1 buổi tối tôi thấy người đó về bên cạnh nói rất nhiều điều, và khuyên đừng hạnh hạ như thế nữa. tỉnh dậy mới biết là giấc mơ. Sau đó suy nghĩ lại tôi mới thấy là tôi đã bỏ phí đi quá nhiều thứ. Và tôi chọn cách mỉm cười trước nỗi đau tôi vẫn để người yêu tôi sống trong trái tim và xem như là đang tồn tại bên cạnh mình.
– Vậy giờ cậu có đau buồn không? Hắn bất chợt hỏi.
– Có chứ. Nhưng tôi không chìm vào tuyệt vọng.
– Có bao giờ cậu muốn quên đi người đó không?
– Có.
– Vậy đã quên chưa?
– Chưa. và cũng không muốn quên.
– Vì sao? Hắn tò mò.
– Vì 1 lẽ đơn giản, đó là người tôi yêu thương nhất, mà đã yêu thương nhất thì sao có thể quên được. đó là 1 kỉ niệm đẹp.
– Kỉ niệm đẹp? hắn lặp lại.
– Đúng thế. Anh đừng uống rượu. đừng hủy hoại mình nữa. vui cũng sống buồn cũng sống, khóc cũng sống cười cũng sống, vậy nên hãy mỉm cười mà sống. tôi đi đây.
Nói rồi chàng trai đứng dậy bỏ đi. Đi được vài bước cậu quay lại.
– Mà này, đừng có lãng quên quá khứ, mà hãy để nó phía sau ấy.
Chàng trai cười thật tươi rồi bước đi thật nhanh. Hắn nhìn theo cho đến khi khuất bóng.
– Đừng có lãng quên quá khứ, mà hãy để nó phía sau ư? anh sẽ không lãng quên em đâu. anh sẽ để em mãi bên cạnh.
Nói rồi hắn đứng dậy bỏ đi. Chai rượu vẫn còn nằm yên đấy.
VIỆT NAM.
truyện gay hay Lắng nghe nước mắt – Câu bạn cùng tên 2 Thời gian vẫn cứ vô tình trôi, cứ ngỡ rằng thời gian là liều thuốc tốt nhất chữa lành mọi vết thương, thế nhưng đâu có phải như vậy. 8 năm qua, gia đình cậu đã không ngừng nhớ thương người anh bạc mệnh kia. Đã 8 năm rồi ấy thế mà khi nhắc lại mọi chuyện của quá khứ nước mắt mọi người trong gia đình vẫn lặng lẽ rơi. Yên lặng đứng trước ngôi mộ của nó, Vĩnh Cơ thả hồn trôi về kí ức của 8 năm trước. cậu nhớ lần đầu gặp nó đã có cái gì đó rất thân thuộc gần gũi, rồi nhớ những lúc nó đau đớn nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ trước mọi người chỉ vì không muốn mọi người lo, hay nhớ lại những lời dặn dò, những tâm sự của nó,…
8 năm, ấy vậy mà cậu cứ ngỡ như mới hôm qua, mọi thứ thuộc về nó vẫn còn rõ nét và vẹn nguyên. Cậu giờ đây cũng đã 23 tuổi là 1 sinh viên Y khoa năm cuối đang chuẩn bị thực tập.
Thời gian quả thật có sức hủy diệt tàn phá, lúc nó ra đi, tóc ba mẹ vẫn còn đen ấy vậy mà giờ đã bạc gần hết cả đầu. làm sao tóc không bạc cho được chứ, khi mà mỗi đêm đều trằn trọc chẳng yên giấc. dù cho Vĩnh Cơ vẫn luôn bên cạnh nhưng bà vẫn luôn cảm thấy buồn.
Gió chiều vẫn cứ thổi, làm rối tung mái tóc của 3 người đứng trước mộ, bất chợt Ba cậu lên tiếng:
– Vũ Lạc lại gửi hoa đến. thằng bé này quả thật tình nghĩa sâu đậm. trên đời này kiếm được người như nó quả thật hiếm.
Nghe ông nói Vĩnh Cơ và mẹ nó mới chú ý đến bó hoa to tướng đặt trước mộ. bà khẽ lắc đầu chẳng ai đoán được bà đang nghĩ gì, còn cậu thì vẫn nhìn chằm chằm vào bó hoa kia.
– Nhưng 8 năm qua anh ấy chưa 1 lần trở lại nơi này. Cậu lên tiếng.
– Có lẽ nó sợ. mẹ nó bào chữa.
Cả 3 lại yên lặng, mỗi người theo đuổi 1 ý nghĩ riêng, nhưng chắc chắn 1 điều là đều nghĩ về người con trai đang nhoẻn miệng cười trông bức di ảnh kia.
– Về thôi con trai. Ông lên tiếng.
– Dạ ba và mẹ về trước đi. Con ở lại thêm 1 tí rồi về.
– Vậy nhớ về sớm nha con trai.
Ông đặt tay lên vai cậu rồi dìu bà bước đi. Từ lúc cậu được cứu sống cậu quyết định sống luôn ở đó với mẹ nó, 1 phần vì muốn thực hiện lời hứa của mình 1 phần vì thương bà thật sự, cậu không thể bỏ bà 1 mình lúc này được. và cậu gọi bà bằng mẹ. còn ba cậu thì về thành phố kia ở chăm sóc mẹ cậu. thỉnh thoảng rảnh rổi cậu cũng rất hay về thăm ba mẹ của mình.
Cậu vẫn đứng đó, nhìn vào bức di ảnh trên tấm bia mộ. từ từ ngồi xuống đưa tay chạm lên khuôn mặt nó ở trong di ảnh.
– Anh à, anh ở bên đó sống tốt không? Mọi người vẫn nhớ anh nhiều lắm, anh có biết được điều đó không? 8 năm rồi anh nhỉ? Thời gian nhanh quá, mới đó mà em đã là chàng sinh viên năm cuối 23 tuổi. anh biết không, mọi người bảo rằng em giống anh lắm đó. hôm trước em gặp lại anh Phong hồi học lớp anh, anh ấy ngỡ ngàng lắm vì cứ nghĩ em là anh nữa chứ? Nhiều lúc mẹ cũng tưởng em là anh nên gọi nhầm tên anh đấy. tuy bị nhầm nhưng em không buồn anh à, ngược lại em còn cảm thấy vui nữa kìa, vì em được giống anh, con người hoàn hảo.
Cậu vừa nói vừa cười nhưng nước mắt cũng vừa rơi. Cậu vẫn cứ ngồi đó cho đến khi chiều còn lại những tia nắng yếu ớt thì cậu mới đứng dậy ra về, đi ra đến cổng nghĩa địa cậu ngoái đầu nhìn lại. hình như cậu thấy nó đang cười thật tươi.
ctltvoz says
Cập nhật full – Truyện gay Lắng nghe nước mắt – Lắng nghe con tim – Cậu bạn cùng tên 2
Gấu says
Bạn ơi, sao mà mình vào trang tiếp trong diển đàn ko đc vậy, hay là phải có tài khoản đăng nhập mới vào đc, mình chỉ thấy chỗ đăng nhập mà ko biết chổ đăng ký tài khoản, bạn biết làm ơn chỉ mình với, mình rất muốn đọc tiếp xem truyện này thế nào..
nhoccon says
Sao van vao dien dan duoc vay,chi minh voi, minh cung nuon doc tiep chuyen nhung khong vao duoc
Thiên Duy says
viet tip dy dag hay ma
dinh says
Day la cau chuyen hay nhat ma toi tung doc . Tiem phan hai thi chi doc duoc hai chap nay thoi khong co full . Mong co the doc duoc full truyen . Thanks ban nhieu
Thụ Khểnh says
truyện kia kết thúc k đẹp mong sao truyện này k như thế…