Chap 2 – truyện gay hay Lắng nghe nước mắt – Câu bạn cùng tên 2
Tác giả: luongvilac
sống là phải biết chấp nhận …
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Reng…reng… reng………….
Chuông báo hết tiết đổ dồn mọi người vội vàng xếp sách vở rồi nhanh chóng rời khỏi lớp, dường như ai cũng đầy vội vã. Làm sao không vội vã cho được khi hôm nay là thứ 7, mà mọi người vẫn bảo “thứ 7 máu chảy về tim” cơ mà. Vĩnh Cơ vẫn bình thản từ từ bỏ tập liệu vào ba lô, cậu đợi mọi người trong lớp bước ra hết rồi cậu mới mang ba lô đứng dậy bước đi. Sở dĩ cậu không vội vàng vì tính cậu vốn dĩ là thế, chẳng bao giờ vội vã, lúc nào cũng bình thản, hơn nữa vội vàng cũng có làm chi đâu, người ta về vội để hẹn hò với người yêu, cậu có ai đâu mà vội. 23 tuổi rồi, cậu vẫn chưa có người yêu, dù cho xung quanh có rất nhiều người theo đuổi, nhưng chưa 1 ai làm cho trái tim cậu thật sự rung động. đôi lúc cậu lo sợ 1 điều gì đó mơ hồ, không rõ ràng. Nó chỉ thoáng qua nhưng đủ chấn động tâm lí của 1 chàng thanh niên mới lớn.
ầm…………….
vì mải suy nghĩ nên cậu vô ý đâm phải người đi hướng ngược lại, chồng sách trên tay người kia rơi ầm xuống đất, vội vàng ngồi xuống cạnh nhặt những cuốn sách kia lên. Còn lại 1 quyển cuối cùng cả 2 cùng đưa tay ra nhặt, để rồi tay chạm tay, cô bé e dè rụt tay lại, cậu cầm lấy quyển sách đứng lên đưa cho cô bé.
– Xin lỗi, mình vô ý quá. Cậu nói.
– Vâng, không có gì đâu. mình cũng không chú ý nên mới vậy.
– Vậy mình đi trước nhé. Chào bạn.
Cậu mỉm cười rồi bước đi, bỏ lại cô bé đứng đó đầy ngây dại. mải 1 lúc sau cô mới bước đi.
Về đến nhà cậu bước thẳng lên phòng. Phòng của cậu ở cạnh phòng của Vĩnh Lạc. mỗi tuần cậu đều qua căn phòng đó dọn dẹp, mọi thứ vẫn được bố trí như lúc nó còn sống. chẳng hiểu sao lúc này cậu muốn qua phòng của nó. cậu mở cửa bước vào phòng. Vẫn cái mùi hương nhẹ nhàng của 8 năm qua, trên chiếc bàn học là tấm ảnh nó cười tinh nghịch. Cậu thấy nhớ nó. cậu là người chỉ mới gặp nó được vài tháng thôi, ấy vậy mà tình cảm dành cho nó thật sâu đậm, thử hỏi những người sống lâu bên cạnh nó làm sao chịu nỗi sự nhớ mong kia.
– Con lại nhớ Vĩnh Lạc nữa à?
Tiếng nói vang lên làm cậu giật mình.
– Chuyện cũng đã lâu lắm rồi con trai ạ, đừng buồn nữa, mẹ tin Vĩnh Lạc nó không muốn thấy con buồn như thế đâu.
– Con nhớ anh ấy nhiều lắm mẹ à.
truyện gay hay Lắng nghe nước mắt – Câu bạn cùng tên 2 Bà bước đến ôm lấy cậu vào lòng, từ lúc nó ra đi bà xem cậu như đứa con trai thực sự nhưng không phải là thay thế mà bà thật tâm thương. Làm sao không yêu thương được chứ, khi cậu không về ở với mẹ ruột mình mà ở lại với bà chỉ vì sợ bà cô đơn, lẻ loi một mình. Bà thấy biết ơn cậu thật nhiều, vì nhờ có cậu mà thời gian qua luôn ở bên cạnh làm cho bà có động lực để sống tiếp sau mất mát quá lớn kia.
– Xuống nhà ăn tối nào con trai.
– Cho con ôm mẹ 1 lát nữa thôi. chỉ 1 lát thôi mẹ à.
– Ngốc quá.
Bà vỗ nhẹ vào vai cậu rồi đưa tay vuốt lấy mái tóc ngắn ấy, cậu như 1 đứa trẻ lên 3 tuổi xa mẹ lâu ngày gặp lại ôm chầm lấy mẹ để thỏa những mong nhớ cách xa bao ngày qua. Đôi khi đôi chân ta mỏi không bước đi nổi nữa chỉ cần 1 cái ôm của những người thân yêu sẽ tiếp thêm cho ta động lực mà bước tiếp. cậu đang như thế.
Không khí lớp học ồn ào nhốn nháo thế nhưng cậu chẳng bao giờ cậu quan tâm điều đó, vẫn ngồi tại bàn của mình, nhìn chăm chú vào cuốn sách, bỏ mặc hết tất cả mọi thứ xung quanh, chẳng hiểu vì sao càng lớn lên cậu càng ngại giao tiếp, cậu chỉ nói chuyện với những người quen thân mà thôi, lúc đấy cậu như biến thành 1 con người hoàn toàn khác. Đang chú tâm vào quyển sách, thì có người đến đập vào vai cậu 1 cái rõ mạnh. Đó là Hữu Tinh, cậu bạn có thể xem là thân nhất của cậu.
– Này, đang đọc gì mà chăm chú thế?
– Sách tớ mới mượn được.
– Lại là sách liên quan đến ngoại thần kinh nữa à?
– Ukm. Cậu lặng lẽ gật đầu.
– Này,… Hữu Tinh gọi.
– Sao? Rời khỏi trang sách nhìn qua thằng bạn.
– Hôm nay đại diện của bệnh viện HWA đến lớp mình đấy.
– Để làm gì? Cậu tò mò.
– Phổ biến nội quy thực tập. nửa tháng nữa chúng ta đi rồi.
Bệnh viện HWA ư? đó là nơi mà nó trút hơi thở cuối cùng, là nơi mạng sống cậu được cứu lấy. liệu cậu có về đó thực tập không? sợ lắm 2 từ kí ức. nó có sức tàn phá hủy hoại con người ghê gớm. sợ lắm phải trở lại nơi đau thương ấy.
– Này, có nghe tớ nói không? Hữu Tinh gắt.
– À, ừ, cậu vừa nói gì?
– Chán cậu thế. Thôi không có gì đâu. trưởng khoa đến rồi kìa.
Cậu gấp lại quyển sách hướng mặt về phía bục giảng nơi có vị trưởng khoa đáng kính hiền lành đang sửa sửa điều chỉnh cái mic để phát biểu:
– Chào toàn thể các em lớp YTK33. Có lẽ đây không phải là lần đầu tiên các em đi thực tập đúng không? Đối với các em việc đến bệnh viện thực tập là 1 điều bình thường mà trong 4 năm qua các em vẫn làm. Nhưng lần thực tập này sẽ khác. Đây sẽ là lần thực tập cuối cùng của các em đánh giá quá trình học tập 5 năm qua của các em. Đợt thực tập này sẽ quyết định đến tương lai của các em. Chính vì vậy thầy mong các em hãy thật cố gắng trong đợt thực tập này.
Vị trưởng khoa dừng lại, đưa tay lên sửa lại cái gọng kính rồi từ tốn phát biểu tiếp:
– Lần này các em sẽ đi thực tập ở tất cả các bệnh viện ở thành phố này và những thành phố bên cạnh, hôm nay thầy có mời đến đây đại diện của bệnh viện HWA, 1 trong những bệnh viện mà các em sẽ thực tập. đại diện sẽ nói rõ những điều các em cần và sẽ phải làm trong đợt thực tập này.
Vị trưởng khoa bước ra ngoài mời đại diện của bệnh viện HWA vào. Cậu thấy chán, toàn là những kiến thức đã nghe rồi nên cậu lại lấy quyển sách ra đọc tiếp. bên cạnh là những tiếng xì xầm của các bạn nữ, cùng có 1 vài bạn nam trong lớp lên tiếng trầm trồ, cậu tò mò ngước mặt lên nhìn, cũng là lúc giọng nói kia phát lên:
– Chào toàn thể các bạn sinh viên lớp YTK33, tôi xin giới thiệu, tôi là bác sĩ Trương Lập Văn đến từ khoa thần kinh bệnh viện HWA. Rất vui vì được đại diện cho toàn thể các bệnh viện về gặp gỡ và phổ biến những quy định thực tập cho các bạn.
Trương Lập Văn. 3 chữ này xoáy sâu trong tâm trí cậu. chẳng lẽ là anh ư? đã rất lâu rồi cậu muốn liên lạc với anh nhưng không được, hôm nay được gặp anh ở đây cậu như không tin đây là sự thật. cậu ngước lên nhìn anh cũng là lúc anh nhìn cậu, cả 2 cùng nhìn thẳng vào nhau không hề né tránh. Tim cậu bất chợt đập hẫng 1 nhịp.
Thật ra đợt về trường đại học Y phổ biến quy định thực tập lần này không phải là anh, nhưng anh biết Vĩnh Cơ đang học lớp đó nên anh đã tìm mọi cách đổi với người đại diện này. và anh cũng được biết là cậu sẽ về bệnh viện HWA thực tập. lâu lắm rồi anh mới gặp lại cậu, có lẽ là từ khi nó mất, anh cảm thấy mặc cảm cảm thấy có lỗi với gia đình nó thấy có lỗi với Vĩnh Cơ vì đã không cứu được nó, nên anh đã trốn chạy, cắt đứt hết mọi liên lạc, dù cho thỉnh thoảng anh nghe các y tá bảo là có 1 cậu thanh niên đến tìm anh.
truyện gay hay Lắng nghe nước mắt – Câu bạn cùng tên 2 Anh giờ đây đã là 1 người đàn ông trưởng thành. Sự nghiệp ổn định, anh đã là Phó khoa thần kinh và cũng đã lập gia đình và có 1 đứa con trai 5 tuổi. công việc ổn định, gia đình ấm êm, ai nhìn vào cũng mong ước ngưỡng mộ. nhưng liệu có hạnh phúc hay không chỉ những người trong cuộc mới hiểu rõ.
Đến phòng học, anh đưa ánh mắt quét khắp lớp mong tìm ra cậu, anh dừng lại ở chiếc bàn gần cuối, 1 cậu con trai đeo kính cận đang cặm cụi vào quyển sách, anh vẫn cứ hướng ánh mắt về nơi ấy, để rồi khi cậu ngẩng đầu lên ánh mắt nhìn thẳng vào nhau và anh thoáng 1 chút bỡ ngỡ, là nó… hay là cậu???
Xong việc anh bước ra khỏi lớp, trong phòng học nhiều sinh viên nữ vẫn nhìn theo đầy vẻ tiếc nuối, họ đều ao ước được về thực tập tại bệnh viện HWA, nơi có 1 người hoàn hảo vừa rời khỏi. thấy anh đi, cậu đứng dậy vội vàng lao ra ngoài, thầy trưởng khoa thấy cậu chạy đi nhìn theo đầy ngạc nhiên.
– Đợi đã.
Nghe tiếng gọi, anh dừng bước, xoay người lại 1 cách nhẹ nhàng.
– Anh là bác sĩ Trương đúng không?
– Có việc gì sao?
– Có đúng không?
– Thì sao?
– Tại sao 8 năm qua anh không liên lạc gì cả vậy?
– Để làm gì?
– À, không có gì, thì em muốn đến cảm ơn vì đã cứu sống em thôi mà.
– Đó là trách nhiệm của 1 bác sĩ phải làm mà. xin lỗi tôi còn có việc nên phải đi trước. chào cậu nhé.
Anh bước đi, không để cho cậu nói thêm 1 lời nào cả. tại sao lại như vậy? tại sao thái độ của anh lại lạ như thế? Đâu phải chỉ có thái độ của anh, mà của cậu cũng vậy, cậu đang bị gì thế kia, tại sao thấy vui khi gặp lại anh, nhưng cũng buồn khi anh tỏ ra lạnh nhạt như thế? Có phải chẳng thời gian làm con người thay đổi?
Anh đi được 1 lúc khá xa mới dừng lại, không phải là anh không muốn trò chuyện với cậu, gặp lại cậu anh thấy vui lắm, muốn vồ đến hỏi thăm mọi thứ của 8 năm qua thế nhưng cậu quá giống ai kia nên anh sợ, sợ sẽ không thể nào làm chủ được trái tim mình. Với lại giờ đây anh đã có gia đình, đâu thể như lúc trước được, khi con người ta đã trưởng thành thì sẽ có vô số mối quan hệ ràng buộc xung quanh, khiến cho mỗi quyết định của họ đều sẽ thật khó khăn.
Quay trở về lớp, cậu thấy mọi người đang bàn luận sôi nổi, Hữu Tinh thấy cậu vội chạy đến kéo cậu về chỗ ngồi và bắt đầu thao thao bất tuyệt:
– Cậu và tớ sẽ thực tập cùng nhau đấy. không ngờ tớ được thực tập ở 1 bệnh viện danh tiếng như thế. Và vui hơn là được thực tập cùng với cậu.
– Bệnh viện nào? cậu hỏi
– HWA.
– HWA? Cậu hỏi lại.
– ừm. HWA. Cậu cũng không tin đúng không? Tớ cứ nghĩ mình đang nằm mơ đấy.
HWA ư? tại sao là bệnh viện ấy. tại sao ông trời lại muốn đưa cậu về với nơi đau thương nhất trong cuộc đời. nơi đây cậu nhận ra nó là anh trai mình, cũng tại nơi đây anh cậu mãi mãi ra đi. Hỏi thử làm sao khi đặt chân đến nơi này cậu không đau cho được. nhưng biết làm sao được, sống ở đời đâu thể chạy trốn mải được, dù cho có chạy đi đâu chăng nữa thì khi đôi chân mỏi ta vẫn phải dừng lại, vẫn chấp nhận nỗi đau, vậy sao ta không dũng cảm đối mặt, như vậy có nhẹ nhõm hơn chăng?
Thành phố đã lên đèn, đây giờ phút của gia đình sum họp quây quần bên nhau bữa tối sau 1 dài làm việc mệt mỏi, mọi thành viên trong gia đình sẽ kể cho nhau nghe công việc của mình trong ngày. Rồi sẽ cùng nhau xem ti vi ngoài phòng khách, trò chuyện. nhưng đâu phải gia đình nào cũng đông vui như thế, có 1 gia đình chỉ có 1 người mẹ và đứa con trai, nhiều lúc trong bữa ăn chẳng có 1 âm thanh nào phát ra ngoài âm thanh va vào nhau của chén đĩa.
truyện gay hay Lắng nghe nước mắt – Câu bạn cùng tên 2 Bởi mỗi người trong họ đều mang trong mình 1 nỗi niềm riêng khó tỏ cùng ai, đôi lúc cả 2 cùng ước giá như đâu đó trong thế gian này được gặp lại người xưa cũ ấy có lẽ mọi nỗi niềm tâm sự sẽ được trút bỏ hết. nhưng sống ở đời chẳng 1 ai theo trọn 2 từ ước mơ kia cả, nên nỗi buồn vẫn cứ chất chứa trong lòng. Gắp lấy miếng thức ăn đột ngột cậu lên tiếngphas vỡ đi cái không khí im lặng đang bao quanh căn phòng ăn:
– Mẹ này,… cậu gọi.
– Sao con? Bà dừng nhai chú ý lắng nghe điều cậu sắp nói.
– Mẹ còn nhớ bác sĩ Trương chứ? Người đã điều trị cho anh và phẫu thuật cho con ấy.
– ừm, sao con?
– Hôm nay con đã gặp lại anh ấy.
– Sao con gặp được? con không khỏe ở đâu à? con đến bệnh viện sao? Bà cuống cuồng. bà sợ, bởi hiện giờ cậu là nguồn sống duy nhất của bà nếu cậu có mệnh hệ gì chắc bà sẽ không sống nổi nữa.
– Con không sao. Anh ấy đến trường con phổ biến thực tập. con sẽ về HWA thực tập mẹ à.
– HWA ư?
– Dạ. cậu biết mình vừa nhắc đến nơi đau buồn nhất đối với người ngồi đối diện và cũng đối với cậu. nhưng đâu thể trốn tránh mãi được. đã 8 năm trôi qua mọi thứ đã thay đổi thật nhiều. mà con người sống trên đời đâu thể cứ ôm khư khư quá khứ được, mà phải hướng đến những điều tốt đẹp ở tương lai chứ?
Thấy cậu im lặng bà biết cậu đang nghĩ về điều gì nên lên tiếng:
– Đừng nghĩ nhiều quá con à. cuộc sống là vậy, đâu thể né tránh được. thay vì chạy trốn con hãy đối mặt với nó 1 lần, biết đâu con sẽ tìm được ở đó những điều mới lạ thì sao?
– Con hiểu mà mẹ.
Bữa cơm vẫn cứ diễn ra trong sự yên lặng cho đến khi kết thúc.
Mời bạn đọc tiếp Chap 3 truyện gay hay Lắng nghe nước mắt – Câu bạn cùng tên 2 tại diễn đàn kênh truyện Thế Giới Thứ Ba http://diendan.truyengay.mobi
————————
ctltvoz says
Cập nhật full – Truyện gay Lắng nghe nước mắt – Lắng nghe con tim – Cậu bạn cùng tên 2
Gấu says
Bạn ơi, sao mà mình vào trang tiếp trong diển đàn ko đc vậy, hay là phải có tài khoản đăng nhập mới vào đc, mình chỉ thấy chỗ đăng nhập mà ko biết chổ đăng ký tài khoản, bạn biết làm ơn chỉ mình với, mình rất muốn đọc tiếp xem truyện này thế nào..
nhoccon says
Sao van vao dien dan duoc vay,chi minh voi, minh cung nuon doc tiep chuyen nhung khong vao duoc
Thiên Duy says
viet tip dy dag hay ma
dinh says
Day la cau chuyen hay nhat ma toi tung doc . Tiem phan hai thi chi doc duoc hai chap nay thoi khong co full . Mong co the doc duoc full truyen . Thanks ban nhieu
Thụ Khểnh says
truyện kia kết thúc k đẹp mong sao truyện này k như thế…