Truyện gay: Nếu có kiếp sau con sẽ không làm con của ba – Chương 16
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Tay thám tử này vốn là người làm cho ba Tiểu Long, hắn biết được cậu rất yêu Khang Vĩ trong một lần cậu say mềm, đi nhờ xe hắn về. Và tất nhiên trong cơn say cậu đã nói hết nhwngx gì trong mình cho hắn nghe.
Muốn tìm cách tiến thân nên tay này nhiều lần đi theo Tùng Lâm tìm hiểu thông tin và báo cáo cho cậu.
Tiểu Long khoan khóai bước ra khỏi cơ quan điều tra, trong lòng cậu thanh thản đến lạ kỳ, vậy là cậu đã làm đúng. Cậu yêu nhóc, cậu muốn có được nhóc nhưng cậu thật không muốn dùng cách khốn nạn này để chiếm lấy nhóc.
Tiểu Long gặp hắn trước cổng, trong lúc mọi người trong nhà hắn nhìn cậu đầy lòng biết ơn, thì cậu chỉ cười đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhành.
-Tôi có thể nói chuyện riêng với cậu được chứ ?
Cậu nhìn Tùng Lâm hỏi thẳng thắn.
-Chỉ một chút thôi, không mất nhiều thời gian đâu.
Tùng Lâm nhìn cậu lướng lự đôi chút nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý. Quay qua phía gia đình, hắn khé nói điều gì đó rồi bước theo cậu.
…
Trong một quán caffee nhỏ, cậu và hắn ngồi đối diện nhau.
-Tôi biết ơn cậu vì đã giúp minh oan cho tôi, nhưng tôi không thể làm và sẽ không bao giờ làm theo yêu cầu của cậu đâu. Tiểu Long à, tôi không thể làm theo yêu cầu của cậu..
Không để hắn nói hết câu, Tiểu Long đưa tay ra hiệu cho hắn dừng lại.
-Đừng, đừng cám ơn tôi, cậu và tôi không nợ nần gì nhau cả. Tôi làm vậy cũng không phải vì cậu. Tôi làm vậy là vì một người khác nhờ tôi. Chỉ thế thôi.
Tiểu Long nhấp một ngụ caffee rồi nói tiếp.
-Tùng Lâm này, tôi biết cậu yêu Khang Vĩ nhưng đã bao giờ cậu đặt địa vị mình vào chỗ của Khang Vĩ chưa? Cậu biết gì về Khang Vĩ nào? Hahahaa…tôi đoán có lẽ là số không tròn phải không?
Nghỉ một lúc như để cho những câu nói của mình ngấm sâu vào máu thịt đối phương, Tiểu Long nói tiếp.
-Tùng Lâm này, tôi nghĩ cậu không hợp với Khang Vĩ đâu, cậu nên quay lại với vị trí của mình thì hơn, cậu đã có một người con gái yêu thương cậu đến hết mình, cậu đã có một gia đình danh giá, một gia đình mà có lẽ tôi tin là không vui mừng gì khi biết được bản chất con người thật của cậu phải không ? Hơn nữa còn tương lai của cậu nữa, chẳng phải cậu và Ann đã có một kế hoạch hoàn hoả là đi du học tiếp và định cư ở nước ngoài sao?
-Đúng không? Tôi nghĩ cậu nên để Khang Vĩ được tự do. Tôi nghĩ vậy. Với lại dù cho cậu không thích hoặc giả như cậu không muốn thì tôi cũng sẽ công bằng cạnh tranh với cậu. Ok ?
Tiểu Long nói một hơi dai không kịp để cho hắn có được một chút cơ hội để phải đối. Với lại những gì Tiểu Long nói đểu hoàn toàn đúng, không hề sai tý nào cả, vậy phải hỏi sao hắn có thể phản đối đây.
Tiểu Long đứng dậy, vẫy tay gọi phục vụ thanh toán tiền rồi mà tâm hồn hắn vẫn đang còn lạc loài ở đâu đó. Đúng vậy, bấy lâu nay hắn chưa một lần để ý đến cảm xúc của Khang Vĩ, hắn không biết gì về người mà mình yêu cả, hắn cũng không hề biết tý tẹo gì về cuộc sống khốn khổ của nó cả.
Yêu ?
Nó lang thang trong mưa. Bầu trời đêm nay sao buồn quá ! Mưa rơi đều, hạt mưa bay nhẹ trong đêm, không quá ướt át mà chỉ đủ để làm ướt bờ vai áo ai đó, làm mái tóc ai đó bết lại vì nước.
Trời đêm đen thẫm, mưa vẫn cứ rơi đều, từng hạt, từng hạt đuổi nhau trong đêm đen.
Mọi người hối hả đi trong mưa.
Lạ thật.
Nó tự hỏi bản thân mình: Sao trong cái ướt át ngần ấy mà vẫn có những đôi trai gái mỉm cười cầm tay nhau đi trong mưa nhỉ ?
Thỉnh thoảng có những nhóm cô cậu học trò đi học thêm về muộn vừa đi vừa nói chuyện dâm dan. Ngang qua nó những cô học trò không dấu nối những cái nhìn thèm muốn, còn những cậu trai thì không quên nhìn nó bằng ánh mắt ganh tị. Thậm chí cả những cô cậu mà nó đoán là sinh viên cũng thế, họ nhìn nó với ánh mắt rực cháy. Nó lặng thinh không đáp lại dù chỉ là cái nhìn thoáng qua.
Mắt nó đượm buồn nhìn mọi thứ, uể oải ngồi xuống ghế đá trông ra mặt hồ trong đêm mưa.
Hắn thả lòng mình trong đêm buồn, mưa đùa nghịch trước mắt hắn nhưng sao hắn thấy buồn vô hạn. Khuân mặt hắn hốc hác, gầy gò vì ăn ngủ thất thường.
Những ngày tạm giam vừa qua đã khiến hắn hiểu ra nhiều điều, và điều quan trọng nhất đó là : Cuộc sống không phải lúc nào cũng như ta mong đợi. Muốn có được hạnh phúc cần có gắng nhiều, thậm chí là tranh đấu, tranh đấu quyết liệt.
Hắn nhắm mắt lại, tận hưởng mùi hương ngọc lan dìu dịu thoảng qua. Tâm hồn nó lúc này trống trải, buồn bã. Hình ảnh Khang Vĩ hiện lên, chiếm hữu hết tâm trí hắn.
Từ góc phố đến gốc cây, từ xa đến gần. Đâu đâu Khang Vĩ cũng như đang đứng đó, đang nhẹ nhàng mỉm cười với hắn, nhẹ nhàng mở rộng đôi bàn tay mình để đón nhận hắn. Nhưng rồi những hình ảnh đó lại vỡ oà, tan biến vào sâu trong màn đêm bất tận.
Hắn giật mình tiếc nuối…
Hắn như nguời bước hut xuống…
Hắn chơi vơi…
Hắn buồn….
Lững thững Tùng Lâm bước lại chiếc ghế đã xưa cũ kê sát mặt hồ, nơi mà trước đây lần đầu tiên hắn thấy Khang Vĩ cười, nụ cười hiến lành, thánh thiện, nơi mà lần đầu tiên Khang Vĩ dựa đầu vào vai hắn ngủ ngon lành.
Bất chợt, gió thoảng qua đưa theo mùi hương ngọc lan làm say lòng người.
Giật mình, chớp mắt vài lần rồi tự cười bản thân mình khi thấy hình bóng quen thuộc của ai đó. Tùng Lâm thầm nghĩ rằng đó chỉ là ảo ảnh hoặc cùng lắm cũng chỉ là hình bóng một ai đó trông giống nó quá thôi.
Từ cái ngày mà Tùng Lâm nghe được từ chính nó lời chia tay, hắn đã đau đớn, xót xa thật nhiều. Hắn biết Khang Vĩ chỉ muốn tốt cho hắn, hắn biết hắn yêu thương Khang Vĩ nhiều lắm, hắn biết hừ cái ngày mà hắn gặp Khang Vĩ trên đường thì dường như cuộc sống của nó đã là một phần trong hắn rồi. Vậy mà sao đây? Tại sao chứ? Tại sao Khang Vĩ lại có thể dễ dàng từ bỏ vậy chứ?
Đang miên man suy nghĩ, bất ngờ người con trai kia ôm ngực ho khù khụ, một tay ôm ngực mình, một tay bám chặt vào thành ghế. Không còn nghi ngờ gì nữa, đôi bàn tay kia, đôi bàn tay quen thuộc, ấm áp đó không biết đã bao nhiêu lần hắn cầm lấy, hắn nắm chặt rồi.
Hắn lao đến, luống cuống như một đứa trẻ chờ nhận quà. Ánh mắt buồn thăm thẳm của hắn trở nên sáng long lanh. Tùng Lâm đưa một tay vuốt lên ngực nó. một tay ghì chặt đầu nó vào ngực mình.
Quá bất ngờ, nó chỉ ngơ ngác nhìn hắn rồi im re.
Tùng Lâm như muốn đè lên người nó, hai tay ôm chặt Khang Vĩ vào lòng, ép chặt lồng ngực mình vào lồng ngực Khang Vĩ. Hắn đừa đôi bàn tay mình xoa khắp người Khang Vĩ, xiết chặt lại.
Không còn nghe thấy gì…
Không còn biết gì…
Cả không gian và thời gian như dừng lại…
Trái đất như ngừng quay…
Vạn vật đều bất động…
Khang Vĩ đứng im, thân thể cứng lại rồi mềm nhũn ra, nước mắt tự động chảy xuống ướt đôi bờ vai. Thả lòng mình theo gió, Khang Vĩ nhắm chặt mắt lại…
Một lúc lâu sau hắn mới thả Khang Vĩ ra trong tiếc nuối. Đẩy vai Khang Vĩ ra xa một chút, hắn đưa mắt nhìn Khang Vĩ từ đầu đến chân.
Nó vẫn vậy, vẫn mạnh mẽ, vẫn khôi ngô, nhưng khuân mặt đượm buồn. Ánh mắt nó như sâu hơn, như trong hơn và như buồn hơn.
-Sao nhóc không ra đón anh? Anh không cần biết nhóc nghĩ gì, từ giờ trở đi nhóc là của anh, anh không cần biết chuyện gì sảy ra, không cần biết mọi người nói sao, cũng không cần biết chuyện gì sảy ra, anh không cần biết. Với anh bây giờ nhóc là tất cả, là cả con tim. là cả tính mạng, cuộc sống của anh. Anh yêu nhóc với cả trái tim mình. Đừng bỏ anh, anh không chịu nổi đâu.
Hắn nói một hơi dài, thay đổi cách xưng hô. Hắn chẳng cần quan tâm Khang Vĩ nghĩ gì, chẳng cần biết nó có đồng ý không, chỉ biết rằng bây giờ với hắn Khang Vĩ là tất cả.
-Xin lỗi, tớ…tớ…mệt.
Nó nhìn đi chỗ khác, giọng ngập ngừng khó nói, việc thay đổi cách xưng hô này khiến nó chưa kịp thích ứng, hơn nữa nó cũng không biết phải làm sao nữa khi mà Tùng Lâm trực tiếp thể hiện tình cảm của mình.
Đúng. Nó yêu Tùng Lâm nhiều lắm, nhưng vì yêu mà mang lại đau khổ cho Tùng Lâm thì nó không chịu nổi, thật lòng không chịu nổi.
Không thấy nó phản ứng tiếp, Tùng Lâm đẩy mạnh nó.
-Khang Vĩ hứa với anh nhé, hứa với anh là em không bao giờ bỏ anh, không bao giờ xa anh nhé. Hứa đi. Hứa đi.
Tùng Lâm đưa tay lắc mạnh vai nó, như thể làm vậy là nó sẽ gật đầu đồng ý.
-Ủa sao kỳ vậy ? tự nhiên bắt người ta gọi bằng anh kìa?
Nó nhăn mặt tỏ vẻ bất đồng, cũng muốn tránh né câu hỏi của hắn, nhưng cái nhìn nảy lửa của Tùng Lâm khiến cho âm vực giọng nói cảu nó nhỏ dần, rồi như im bặt.
Thấy nó sợ Tùng Lâm như tỉnh lại, cậu nhìn nó, ánh mắt bứng sáng.
-Không ý kiến nhé, sinh sau người ta không gọi bằng anh thì sao ? Muốn phản đối hả?
Hắn nhìn nó cười tít cả mắt lại, không biết vì vừa tự phong chức cho mình hay vì không thấy Khang Vĩ phản đối gì. Mà thói đời là vậy, không phản đối tức là đồng ý rồi ta. Hehehe.
-Tùng Lâm, nghe này, Vĩ xin lỗi, tớ không thể…
Nó chuyển cách xưng hô, thay tên mình và đối phương bằng đại từ nhân xưng nhằm tránh phải gọi hắn bằng anh, nhưng nhanh tróng bị Tùng Lâm chặn lại.
-Này, gọi anh xưng em không có thì thôi, anh không nghe nữa.
-Tùng Lâm, thôi nào, chuyện của ta không thể, quên… quên đi…
Nó nói với hắn mà mắt nhìn xa xôi ra đâu đó.
Buồn.
Đau.
Không kịp phản ứng gì, máu chảy đỏ tay hắn, nhỏ thành từng giọt xuống đất.
Nó lao lại, nhưng ngay lập tức bị Tùng Lâm đẩy ra.
-Nếu em không chịu, không thừa nhận anh, không còn yêu anh nữa, thì cứ để anh như thế, đừng quan tâm đến anh, đừng lo cho anh. Không thừa nhận tình cảm của anh thì em về đi, kệ anh. Về đi.
Nó đứng bất động mấy giây, đau khổ. Tùng Lâm như lả đi máu chảy nhiều quá. Một vài ngừơi qua đường bắt đầu vây lại xung quanh hai người. Những tiếng xì xầm, bàn tán to dần. Họ nhìn Tùng Lâm với con dao dính máu trên tay một cách ái ngại.
Không thể chịu đựng nỏi, nó lao vào Tùng Lâm, không nói gì, nước mắt chảy dài trên má. Cúi xuống nó rút trong túi ra chiếc khăn tay của mình buộc lại vết thương.
Thấy thái độ của nó, hắn biết là nó đã thay đổi. Nó đã chấp nhận mình. Tùng Lâm nhẹ nhàng dựa đầu vào ngực nó, nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ. Chỉ còn lại đâu đó tiếng lao xao, rì rầm vọng xa lại. Rồi thì tiếng ai đó gọi taxi…
Gần đó, bóng một cô gái đẹp ẩn hiện, hàng mi buồn, nước mắt chảy dài. Mìm môi cô như cắn hết đau khổ lại…
Trời trở mưa to, gió thổi mạnh. Mưa thật rồi…
Nó gục đầu bên giường bệnh, mệt mỏi. Lâu rồi nó mới có lại thứ cảm giác này. Một cảm giác thật khó tả. Yêu, được yêu, thương, giận, buồn vui lẫn lộn tạo thành một thứ cảm xúc khó diễn tả.
Rùng mình nó nghĩ lại lúc Tùng Lâm cầm con dao cắt vào mạch máu của mình. Nó thật không ngờ trong lòng hắn nó lại có vị trí quan trọng đến vậy, quan trọng hơn chính tính mạng của hắn.
Nó hạnh phúc vì được yêu thương.
Nhưng rồi thực tế lại không như người ta muốn. Còn rất nhiều thứ mà Tùng Lâm phải làm. Trách nhiệm với gia đình, trách nhiệm với Ann, trách nhiệm với bản thân mình.
Nó đau khổ vì nó khổng thể nghe theo con tim mình.
Đang miên man suy nghĩ thì Tùng Lâm cựa quậy. Mặt nhăn rúm lại.
-Đừng bỏ anh Khang Vĩ, đừng bỏ anh, đừng bỏ…
Thấy hắn như vậy, nó ngồi sát lại, đưa tay giữ hai vai hắn, lắc nhẹ.
-Không sao đâu, anh ngủ đi, không sao đâu.
Rồi như thấy rằng như vậy là chưa đủ, nó cú xuống đặt lên môi nó một nụ hôn nhẹ. Không hiểu được nó làm vậy là vì Tùng Lâm hay vì chính bản thân mình nữa. Nó nhớ lắm, nhơ hắn ngay khi hắn đang ở cạnh. Nó nhớ hơi thở mạnh mẽ, nhớ mùi hương nhẹ nhàng quyến rũ, nhớ cái nhìn say đắm nhớ…nhớ…và nhớ….
-Rồi nhé, vậy là em đồng ý rồi, em đồng ý là không bỏ anh rồi, đồng ý là cho anh yêu rồi nhé. Hehehe.
Bất ngờ khi thấy Tùng Lâm cười gian ngoan, nó vội đẩy nhẹ hắn ra nhưng không được. Đoán biết nó sẽ đẩy ra nên Tùng Lâm nhanh tay túm nó lại, nhìn sâu vào mắt nó, thở đều rồi bất ngờ kéo gập người Khang Vĩ lại ôm chặt…
Ngoài kia đêm đã khuya lắm rồi, hương thơm của một loại hoa dại nào đó toả ra ngào ngạt, gió vẫn vô tư nô đùa. tiếng những động vật ăn đêm thi nhau cất lên tiếng lòng của chúng.
-Chị, em muốn về nhà, em nhớ nhà lắm, nhớ thằng nhóc con nhà mình nữa. Má sao em không thấy nó vào đây mấy hôm nay chị nhỉ?
Thấy Khả Chi bưng lại cốc sữa, Khương Vĩ túm tay yêu cầu.
-Rồi, ông tướng ạ. Tôi đang chuẩn bị làm giấy ra viện, ông tướng uống đi rồi chuẩn bị đồ đạc ra viện. Ngày nào cũng mè nheo thế này chết tôi mất.
Khả Chi nhìn thằng em mắng yêu. Mắt cô cười tít lại. Trước đây không bao giờ cô thấy Khương Vĩ nhắc gì đến nó nhưng thời gian gần đây thì khác. Anh liên tục hỏi cô xem nó đi đâu. Mới có một hôm không vào viện mà ông anh đã nháo nhác nhắc ông em. Mệt.
Cầm tờ giấy ra viện trên tay, lòng chị trữu nặng. Vậy là nó sắp đến thật rồi, sắp đến thật rồi.
-Anh hai về, anh hai về.
Tiếng nó reo lên từ trong nhà, nghe thật buồn cười. Lớn như vậy rồi mà thấy anh về cứ như thấy mẹ đi chợ về vậy.
—————-
Thuộc truyện: Nếu có kiếp sau con sẽ không làm con của ba
- Nếu có kiếp sau con sẽ không làm con của ba - Chương 2
- Nếu có kiếp sau con sẽ không làm con của ba - Chương 3
- Nếu có kiếp sau con sẽ không làm con của ba - Chương 4
- Nếu có kiếp sau con sẽ không làm con của ba - Chương 5
- Nếu có kiếp sau con sẽ không làm con của ba - Chương 6
- Nếu có kiếp sau con sẽ không làm con của ba - Chương 7
- Nếu có kiếp sau con sẽ không làm con của ba - Chương 8
- Nếu có kiếp sau con sẽ không làm con của ba - Chương 9
- Nếu có kiếp sau con sẽ không làm con của ba - Chương 10
- Nếu có kiếp sau con sẽ không làm con của ba - Chương 11
- Nếu có kiếp sau con sẽ không làm con của ba - Chương 12
- Nếu có kiếp sau con sẽ không làm con của ba - Chương 13
- Nếu có kiếp sau con sẽ không làm con của ba - Chương 14
- Nếu có kiếp sau con sẽ không làm con của ba - Chương 15
- Nếu có kiếp sau con sẽ không làm con của ba - Chương 16
- Nếu có kiếp sau con sẽ không làm con của ba - Chương 17
- Nếu có kiếp sau con sẽ không làm con của ba - Chương 18
- Nếu có kiếp sau con sẽ không làm con của ba - Chương 19
- Nếu có kiếp sau con sẽ không làm con của ba - Chương 20
- Nếu có kiếp sau con sẽ không làm con của ba - Chương 21
- Nếu có kiếp sau con sẽ không làm con của ba - Chương 22
- Nếu có kiếp sau con sẽ không làm con của ba - Chương 23
- Nếu có kiếp sau con sẽ không làm con của ba - Chương 24
- Nếu có kiếp sau con sẽ không làm con của ba - Chương 25
- Nếu có kiếp sau con sẽ không làm con của ba - Chương 26
- Nếu có kiếp sau con sẽ không làm con của ba - Chương 27
- Nếu có kiếp sau con sẽ không làm con của ba - Chương 28
- Nếu có kiếp sau con sẽ không làm con của ba - Chương Cuối
Leave a Reply