Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Yêu ngươi vẫn không yêu ngươi? Thỉnh tha thứ, ta không thể làm mình ngừng yêu ngươi, có lẽ, khi ta vĩnh viễn rời khỏi ngươi, rời khỏi thế giới này, ta mới có dũng khí nói với ngươi “Chúc ngươi hạnh phúc” || Chúc ngươi hạnh phúc – truyện les mới.
Chúc ngươi hạnh phúc – truyện les hay
Tác giả: Phong Phàm || Editor: Hắc Hồ Ly
Ánh đèn phòng giải phẫu vẫn sáng, lối đi nhỏ trong bệnh viện tràn ngập mùi thuốc sát trùng, một cô gái với khuôn mặt tiều tuỵ dựa vào dải ghế bên cạnh tường, ngọn đèn chiếu lên vài sợi tóc có chút hỗn loạn, lộ ra sắc thái tối tăm.
Nàng cứ lẳng lặng dựa lưng vào ghế ngồi, thân thể nghiêng, dựa cả thân hình vào chiếc ghế.
Hàng lông mày như liễu gắt gao nhíu lại, khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ tiều tuỵ cùng nhu nhược khiến người ta tan nát cõi lòng. Vẻ mệt mỏi lộ rõ mà nàng vẫn cố chấp chọn ở lại chỗ này.
Ở nơi này làm nàng đau lòng, tiều tuỵ, bởi vì nơi này có người cùng huyết mạch duy nhất còn sót lại của nàng — em gái của nàng. Mà lúc này đây, nàng cùng em gái đang bị cánh cửa phòng phẫu thuật ngăn cách, hơn nữa, khoảng cách giữa các nàng còn có khoảng cách giữa sự sống và cái chết, khoảng cách mà người thường khó có thể vượt qua.
Đôi mắt của nàng không hề chớp, gắt gao nhìn chằm chắm cánh cửa đóng chặt kia, ngay cả hô hấp cũng sắp đình chỉ, rất sợ bỏ qua chút gì.
Trong phòng giải phẫu, không khí lạnh lẽo mà lại khẩn trương nghiêm túc.
Dưới ánh đèn mổ, nhiều bác sĩ thân áo trắng dài đang tập trung giải phẫu, họ cẩn thận, đem mỗi bước thực hiện tinh tế tinh vi. Mỗi động tác nhỏ của họ đều liên quan tới sinh tử của thiếu nữ còn đang nhắm mắt ngủ say trên bàn mổ.
Hàng lông mi mảnh dài của thiếu nữ ở dưới đèn mổ hoàn toàn yên tĩnh, hai mắt nàng nhắm nghiền, như là đang có giấc ngủ hết sức ngọt ngào, yên tĩnh mà lại khoan thai. khuôn mặt tinh xảo của nàng phảng phất như một tác phẩm nghệ thuật tạo nên từ cẩm thạch mà thành, càng như một kiện tác phẩm không sinh mệnh……
“Sinh mệnh người bệnh đã đình chỉ hoạt động, các dấu hiệu sống đang biến mất!” .
“Nhanh! Dùng điện cao thế đánh!” .
Tít tít tít……
Máy đo nhịp tim một mực cao giọng la lên,mọi người không ngừng động tác, là, thành bại chỉ tại này, cũng như, sinh tử cũng dừng lại ở thời khắc này, chỉ một đường, đó là hai thế giới hoàn toàn bất đồng . .
Tất cả mọi người khẩn trương ngừng lại rồi hô hấp, chờ phán quyết cuối cùng của tử thần! .
Thân thể đơn bạc của thiếu nữ giật lên dưới chấn động , như một con rối gỗ không chút ý thức, càng như một chiếc lá ở dòng sóng biển chảy xiết phiêu bạc lại giống con thuyền nhỏ chậm chạp không cập bờ..
Sinh mệnh yếu ớt của nàng như một tấm kính chỉ cần chạm vào sẽ vỡ, lại như bông hoa sắp tàn kia khiến người ta đau xót……
Dường như, thiếu nữ đang ở trong một vòng tay ấm áp, mà không phải như lúc này xung quanh người rét lạnh. Khóe miệng của nàng chậm rãi dãn ra thành một mạt mỉm cười thoải mái, giống như nàng sớm đã dự đoán đến tình cảnh mình lúc này, không chút sợ hãi..
Nụ cười lung linh kia khiến người ta lâm vào động dung, các bác sĩ đứng trang nghiêm ở một bên, lẳng lặng không nói được lời nào, bên tai vang vọng chính là tiếng kêu to dồn dập mà kịch liệt kia đích , đích —–.
“Người bệnh đã tử vong.” giọng nữ Thanh lãnh, thản nhiên nói, như thể đã quen với sự sống và cái chết, tuyên bố 1 cách tàn khốc sự thật..
Ngoài cửa, một nữ sinh tràn đầy sức sống, trên người mặc một chiếc áo sơ mi giản dị , quần bò bó sát người phác thảo ra những đường cong hoàn hảo của nàng..
Vẻ mặt của nàng lo lắng lại có chứa một chút nghi hoặc, nàng khó hiểu, kia Hàn Thanh Dạ buổi sáng còn cười đầy ấm áp hướng về phía mình, biểu hiện có chút vụng về, hơi ngờ nghệch lại vô cùng chân thành chúc phúc mình , sao bỗng nhiên bị đưa vào nơi này, phòng giải phẫu khiến người ta khiếp sợ…
Lúc vừa mới nghe tin tức, nàng đương nhiên là không thể tin, nhưng, khi nàng nhìn thấy cô gái dựa ở ghế dài kia trước giờ kiên cường, gặp chuyện điềm nhiên như không nhưng hiện tại trong ánh mắt khó nén nổi bộ dạng tiều tụy, nàng không thể không tin..
Đèn phòng giải phẫu vẫn tản ra ánh sáng đỏ chói mắt, xung quanh một mảnh tĩnh mịch..
Hàn Thanh Tuyết vẫn giữ nguyên tư thế, thậm chí có người tiến đến cũng không cảm thấy..
Giống như, không còn linh hồn..
Ở trong tay nàng, rõ ràng nắm chặt một phong thư, cho đến khi đầu ngón tay trở nên trắng, nàng cũng không hề hay biết, giống như, nàng nắm chặt không phải một bức thư mà là thứ hết sức quan trọng..
Mà nàng nắm chặt phong thư này như người chết đuối nắm chặt chiếc phao cứu mạng…….
Nữ sinh đến gần nàng, vươn tay chạm nhẹ vào nàng, nhẹ giọng gọi “Thanh Tuyết tỷ.”
Cảm thấy quấy nhiễu bên ngoài, Hàn Thanh Tuyết lúc này mới như ở trong mộng quay về, “Quý Như……” , kia một tiếng đáp lại, như nói mê, như nỉ non, tiếng nàng khàn khàn, như dùng hết toàn bộ khí lực..
“Thanh Tuyết tỷ, rốt cuộc chuyện này là sao? Tiểu Dạ sao thế?” Quý Như tiến lên dìu Hàn Thanh Tuyết đứng lên, lo lắng dò hỏi..
Không trả lời, Hàn Thanh Tuyết đẩy tay Quý Như ra, khóe miệng treo lên một mạt cười lạnh..
“Quý Như, Tiểu Dạ cũng như vậy rồi, chẳng lẽ ngươi còn không thể buông tha nàng sao? Ngươi hỏi ta làm sao, hảo! Ta nói với ngươi! Tiểu Dạ uống thuốc ngủ tự sát! Bây giờ còn ở bên trong cánh cửa trước mắt ngươi tiến hành cấp cứu!” Hàn Thanh Tuyết kể lại tất cả, nước mắt không thể kìm nén theo hai má nhỏ giọt xuống..
Hành lang vang vọng tiếng chất vấn của nàng, dài vô tận..
Quý Như trầm lặng không nói, nàng cúi đầu nhìn hai tay mình, hai tay trước sau như một sạch sẽ trắng tinh, nhưng tại sao nàng thấy bên trên lây nhiễm một mạt màu đỏ ,diễm lệ, chói mắt như máu tươi..
“Sẽ không! Sẽ không! Không phải lỗi của ta!” Quý Như hét, nàng ra sức lau lòng bàn tay kia đến đỏ bừng, nhưng bất luận nàng lau thế nào cũng không thể sạch. Tựa như nàng không thể thoát khỏi tội danh thình lình vô căn cứ kia! .
“Chính ngươi nhìn đi!” Hàn Thanh Tuyết lạnh lùng rút từ trong phong thư kia ra một phong thư chưa mở ra ghi gửi Quý Như đưa tới trước mặt Quý Như, mà ở trong phong thư kia còn một phong ghi Hàn Thanh Tuyết dĩ nhiên đã được mở ra..
Lúc này từ ngọn đèn mờ nhạt một nam tử trẻ tuổi cao lớn cường tráng đi ra, hai gò má hắn một tầng mồ hôi, vốn chiếc áo rộng thùng thình lúc này lại bó sát ở trên người, hắn thở hổn hển, hẳn là vội vàng đuổi đến..
Quý Như không chút ý thức được sự xuất hiện của hắn, chỉ nhìn chằm chằm phong thư trong tay..
Nam tử vì nàng không nhìn tới nên không hài lòng, mà khóe mắt Quý Như đã sớm bị nước mắt dính ướt đẫm, chung quy nhỏ giọt xuống, làm ướt giấy viết thư, nhoè chữ viết..
Trong lòng có ác tâm, vươn bàn tay đem trang giấy mỏng mảnh kia cướp đi, hóa ra là kia nam tử vì Quý Như không chú ý tới hắn mà ở trong lòng bốc lên lên một tia tức giận không khắc chế được, bùng nổ, dẫn tới hắn không kiềm chế được cướp đi bức thư.
Quý Như nâng khuôn mặt mang tầng nước mắt trong suốt lên nhìn, mở miệng trách cứ..
“Vương Minh, ngươi đem thư trả lại cho ta!” .
“Quý Như, ta đến lâu như vậy, ngươi cũng không liếc xem ta! Ngươi lại còn dùng loại thái độ này cùng bạn trai ngươi nói chuyện, ngươi có một chút ý thức rằng ngươi là bạn gái ta hay không!” Vương Minh dứt lời, tránh cánh tay muốn cướp đi bức thư của Quý Như, mắt vội vàng nhìn qua một chút nội dung thư, bỗng nhiên lại châm biếm cười nói: “Hừ! Quý Như, ngươi đến bây giờ còn muốn gọi người kia cái là bạn tốt, ta thấy ngươi sớm hay muộn giống nàng, trở thành thứ đồng tính khiến người ta buồn nôn!” .
“Vương Minh, không cho ngươi nói Tiểu Dạ như vậy! Ngươi đưa thư đây!” Quý Như lớn tiếng cắt ngang lời nói của Vương Minh.
“A, sao thế, ngươi rốt cuộc thừa nhận sao! Ngươi chính là một nữ đồng, cũng giống Hàn Thanh Dạ! Khó trách lão tử theo đuổi ngươi lâu như vậy mới được, ngươi về sau trở thành bạn gái của ta khi hôn cũng rất bài xích, lại càng không muốn nói đến nhiệm vụ của ngươi khi làm bạn gái của ta!” Vương Minh một tay chỉ vào bức thư, hai mắt tức giận đỏ lên nhìnQuý Như, tiến tới bức nàng lui tới trong góc tường..
Leave a Reply