Truyện gay: Anh chàng vệ sĩ của tôi – Đoạn Cuối
Tác giả: hpao

Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về truyengay2021@gmail.com. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Cậu bé định từ chối nhưng nó yêu anh quá nên nó không thể. Rồi anh nhẹ nhàng đóng các cửa lại, bế nó vào phòng ngủ. Anh chơi nó ngay trên chiếc giường của vợ chồng anh. Cậu bé có chút cảm thấy tội lỗi, nhưng với sinh lực mạnh mẽ và tràn trề của anh, nó đành nhắm mắt tận hưởng mà quên đi những suy nghĩ đó.
Sau khi xuất tinh trong đít cậu bé xong, cả 2 người mặc vội 2 cái quần sịp rồi chạy ra bãi biển đùa giỡn với sóng, với cát. Cậu bé cảm thấy thật hạnh phúc vì giờ đây nó lại được có anh, được chìm đắm trong tình yêu thương bao la của anh. Nó yêu anh quá đi thôi!
Vừa vào nhà, nhìn thấy nó, vợ anh hỏi:
“Ai vậy anh?”
“Đây là Phúc. Con trai của ông chủ anh. Đi du lịch ở Nha Trang sẵn ghé chơi đó em”
“À. Chị nghe nói ba của Phúc tốt lắm, đối đãi anh Đông như con cháu trong nhà. Chị gửi lời cảm ơn ba em nha. Hoàng ơi, con đâu rồi? Vào đây chào chú đi con”
Thằng nhóc chạy vào, nhảy phóc lên người Phúc. Nó nựng 2 má thằng nhóc, hôn lấy hôn để.
“Con anh giống anh như đúc, nhưng đẹp hơn ba nó, và trắng hơn nữa. Ba nó đen thui à. Haha”
Cả gia đình cười phá lên, không khí vui vẻ kéo dài được 1 lúc thì anh ngắt ngang:
“Từ giờ tạm thời Phúc sẽ ở đây với gia đình mình nha em”
Vợ anh lấy làm lạ, chị hỏi:
“Không phải anh nói Phúc đi du lịch sao? Mà sao lại ở nhà mình”
“Anh định rủ Phúc ở chung cho vui. Với đỡ tốn tiền mướn khách sạn mà”
Chị im lặng 1 hồi, rồi quay sang Phúc:
“Chị sợ nhà chật, em ở không thoải mái chứ dân ở đây mình hiếu khách. Nếu em không chê, cứ ở luôn cũng được”
“Dạ thôi nếu chị thấy ngại thì em ở khách sạn cũng được mà, không sao đâu chị”
Chị chưa kịp nói gì, anh đã lên tiếng tiếp:
“Đã nói cứ ở đây đi mà”
Phúc không dám nói gì thêm. Sợ anh lại giận rồi lại bỏ đi, nên nó đành phải nghe lời anh và ở lại nhà anh.
Vợ anh và con anh rất tốt với nó. Cả 2 hay trò chuyện, tâm sự và chơi đùa cùng với Phúc. Nó cảm thấy thật hạnh phúc khi có được 1 mái ấm gia đình như vậy. Chỉ có điều là không được “mây mưa” với anh đều đặn như xưa. Nhưng nó không quan trọng bằng việc cậu bé được ở cạnh anh mỗi ngày.
Ở nhà anh được cỡ 10 ngày, một buổi tối, khi bế cháu bé vào phòng cho nó ngủ. Phúc nghe được cuộc trò chuyện của 2 vợ chồng anh:
“Anh quyết định vào thành phố lại hả? Anh đã nói sẽ không vào nữa, sẽ ở luôn với mẹ con em mà”. Rồi nó nghe tiếng chị khóc
“Anh phải vào để lo cho ông chủ. Ba của Phúc bệnh, nhà không có ai. Anh ăn lương của người ta, người ta tốt với anh, thì mình phải làm sao cho coi được em à”
Gạt nước mắt, chị tiếp:
“Chừng nào anh đi?”
“Chắc ngay sáng mai anh đi. Em à, em đừng có khóc, đừng xúc động, bác sĩ bảo nếu em xúc động quá sẽ không tốt cho căn bệnh của em đâu”
Sao? Chị bị bệnh à? Mà bị bệnh gì? Nó ghé tai sát thêm tí xíu nữa.
“Hôm nay em có đi khám không?”
“Có. Em có ghé qua chị Thu, chỉ nói tình hình của em không mấy khả quan. Không được làm việc nặng, không được xúc động quá”
“Khổ cho em quá. Em yên tâm, nếu ở đây chữa trị không được thì anh đưa em vào thành phố mà chữa. Ở đó bác sĩ giỏi nhiều lắm, chắc bệnh tim của em cũng không thành vấn đề đâu”
Vậy là chị bị bệnh tim, bác sĩ dặn không được xúc động quá. Nếu lỡ chị biết được chuyện của anh và nó thì chị sẽ ra sao? Nếu chị có chuyện gì thì nó sẽ ân hận suốt đời. Bé Hoàng còn quá nhỏ, không thể mất mẹ được. Nó đã mồ côi mẹ nên nó hiểu cái cảm giác thiếu đi tình mẫu tử sẽ đau khổ thế nào. Tự dưng nó lại không muốn anh vào thành phố, nó muốn anh ở lại chăm sóc cho 2 mẹ con. Nó im lặng đi vào phòng
Lúc sau, anh gõ cửa, vừa bước ra, anh nói 1 câu rồi quay lưng đi ngay lập tức:
“Em thu dọn đồ đạc mai về thành phố với anh”
Cả 2 mẹ con lưu luyến không muốn chia tay với anh. Xe sắp lăn bánh, chị đứng nhìn theo anh mà nước mắt lăn dài trên 2 gò má gầy gò, tiều tụy.
“A, Đông hả, mày đi đâu về đấy. Thằng em mày nó tìm mày riết”. Bà chủ nhà mừng rỡ
“Dạ 2 anh em con đi du lịch mới về”
“Ôi chao sướng nhỉ. Thế có mua quà gì cho bác không?”
“Dạ có đây”
Anh đưa cho bà chủ nhà 1 cái bịch to tướng. Bả vội vã kêu mấy đứa con ra khiêng vào nhà, miệng cảm ơn rối rít.
Đúng là không ở đâu bằng về nhà, cả 2 người nằm dài ra, đã quá mệt mỏi sau chuyến đi dài. Tự nhiên anh gác chân qua, trúng ngay con cu của nó. Theo phản xạ, con cu cựa quậy 1 lúc. Anh chồm qua ôm nó. Nó đẩy anh ra:
“Từ từ anh. Để đi tắm rửa đi đã”
“Không, không cho tắm. Nhịn hết nổi rồi”
“Lại nữa!”. Nó nghĩ thầm
Và 2 người lại “vui vẻ”.
Anh đã xin được việc làm mới, tiếp tục công việc vệ sĩ của mình. Phúc cũng đã trở lại trường, tiếp tục việc học. Cuộc sống lại vẫn cứ tiếp tục êm đềm trôi qua cho đến một ngày, đang sắp bước vào cửa, Phúc khựng lại.
“Anh à, con bị bệnh. Em phải lặn lội vào đây để tìm anh. Hay anh xin phép ông chủ về nhà 1 thời gian đến khi nào ổn định rồi vào thành phố. Em và con không muốn xa anh”
“Không được đâu em à. Anh phải chăm sóc cho Phúc nữa, cậu bé không có mẹ, ba lại đang bệnh. Anh làm sao bỏ đi được. Anh biết con bệnh, nhưng cũng còn có em bên cạnh nó. Nếu anh đi rồi, ai lo cho Phúc. Lần trước nếu không có anh là cậu bé bị giang hồ xử rồi”
Cả 2 im lặng 1 lúc. Phúc đứng bên ngoài, xúc động đến rơi lệ. Không lẽ mình quan trọng với anh đến thế sao, không lẽ vì mình mà anh từ bỏ cả gia đình sao. Vì bước lỡ trớn nên cậu bé không thể đứng thêm được nữa.
“A. Phúc đến chơi hả em” Anh nháy mắt
“À………….À………..Dạ…..Em đi học sẵn ghé ngang chơi. Có chị vào thăm anh hả”
“Ừ. Chị mới vào được một lúc. Chị nghe anh Đông nói em hay sang đây chơi, có khi còn ngủ lại nữa. 2 anh em có bạn có bè chị cũng mừng”
Phúc không dám nói gì. Nhưng thật sự thì chị đâu biết là 2 chàng trai trẻ đã đi quá xa ranh giới anh em, bạn bè đâu. Ngồi 1 tí, chị đứng lên:
“Thôi em qua nhà chú đây. Anh suy nghĩ lời em nói rồi cho em biết nhé, để em liệu mà tính nữa”
“Ừ”
Chị đã đi khỏi, anh liền nắm lấy tay Phúc.
“Anh vào đây là vì em, cho nên anh sẽ không đi đâu hết. Nếu phải đi thì cả 2 mẹ con sẽ vào đây, chứ anh nhất quyết không bỏ em lần nữa đâu”
“Anh”
Cậu bé ôm chầm lấy anh, lại tiếp tục khóc. Chưa ai tốt với nó, chưa ai thương nó nhiều như vậy cả. Nó quá đỗi hạnh phúc. Nó không tin và không thể tin đây là sự thật. Cuối cùng những gì nó bỏ ra đã được tưởng thưởng xứng đáng. Nhưng cũng cảm thấy mình giống như kẻ tội đồ, kẻ phá hạnh phúc gia đình người khác. Nó không dám nói với anh điều đó nhưng lương tâm nó cứ dằn vặt mãi. Giá như không có nó, thì chắc anh sẽ không vướng bận chuyện tình cảm, chuyện gia đình mà làm anh khó xử thế này.
Tối hôm đó, chị quay lại, hỏi ý kiến anh lần nữa.
“Anh quyết định thế nào hả anh?”
“Anh sẽ không đi đâu. Dù gì ở ngoài đó cũng còn ông bà và mấy dì. Nhưng nếu em cảm thấy lo lắng, em và con vào ở chung với anh cũng được”
“Vậy là anh nhất định không về hả?”. Chị thở dài
“Ừ”
Chị ra về mà mắt cũng rơm rớm. Nỗi đau thiếu vắng 1 trụ cột trong gia đình thật quá lớn.
Phúc nằm trằn trọc suy nghĩ mãi, nó không biết mình phải làm gì. Bây giờ anh đã quyết là sẽ không về, hay là nó đi theo anh? Như thế lại càng không thể được. Đến gần 3 giờ sáng mà nó vẫn chưa ngủ. Cuối cùng, nó đã biết điều nó sẽ làm là gì.
“Ba ơi, con nhớ ba quá”. Cậu bé nắm lấy đôi bàn tay gầy của ba nó.
“Con có khỏe không? Cuộc sống thế nào? Vẫn tốt chứ hả con?” Ông Tuấn khóc.
“Dạ. Vẫn tốt cả ba à. Ba yên tâm, con tự biết lo cho mình mà ba”
Quẹt nước mắt, cậu bé tiếp:
“Ba ơi, có phải ba còn 1 tài khoản trong ngân hàng đúng không ba?”
“Đúng rồi. Ba định để dành sau này cho con. Đó là tiền làm ăn chân chính lúc ba còn trai trẻ. Ba để dành được 600 triệu. Bây giờ, con hãy lấy số tiền đó, đi du học nước ngoài, rồi định cư luôn ở bển, làm lại cuộc đời mới nghe con. Ba có người bạn bên Thụy Sĩ, ông ấy không có con, con hãy liên lạc với người ta, rồi qua bển sống chung, giúp đỡ họ con nhé!”
“Nhưng con không thể bỏ ba được ba à”. Cậu bé nấc lên
“Ba sẽ không sao đâu con. Ngày tháng còn dài, ngồi sau song sắt mới thấy ngày xưa mình thật là ngu dại. Giá như ba biết dừng lại đúng lúc thì đâu đến nỗi. Con hãy đi thật xa, đừng để vết nhơ của ba bôi nhọ danh dự cuộc đời của con, con trai ạ. Nếu con thương ba thì con hãy làm theo lời ba dặn………………À, còn anh Đông, anh ấy thế nào rồi?”
“Anh Đông vẫn thế ba à. Anh ấy đã xin được việc ở nhà khác rồi. Vẫn liên lạc và ghé thăm con”
“Thế con ở đâu? Ở nhà thằng Hoàng hả?”
“Không ba à. Con ở chung nhà với anh Đông. Anh ấy tốt lắm, lo lắng cho con như em trai của ảnh vậy”
“Ừ, vậy thì ba yên lòng vì dù sao con cũng đã gặp được người tốt”
Những giây phút trùng phùng ngắn ngủi của 2 cha con sao mà nhanh quá. Cậu bé cứ níu lấy tay ba nó, không muốn xa ông. Ông lảo đảo khuất dần sau xà lim u tối, để lại bao nỗi nhớ thương của cậu con trai trẻ.
Cậu bé cứ đắn đo suy nghĩ mãi, suy nghĩ về hình ảnh tiều tụy, xơ xác của ba nó, và hình ảnh yêu thương, gắn bó của anh. Nó không biết phải nghe theo ai, phải làm sao để vun vén được hạnh phúc cho cả đôi đường. Nhiều đêm liền, anh thấy nó thao thức không ngủ được. Anh gặng hỏi thì nó chỉ nói do nhớ ba nó chứ không dám cho anh biết điều nó đang nghĩ. Và lần cuối cùng, khi nghe anh điện thoại cho vợ anh và anh muốn cả 2 mẹ con vào sống chung, nó đã quyết định đi đến nước cờ cuối.
Cậu bé bỡ ngỡ bước vào ngân hàng, trước đây chỉ biết xài tiền như nước từ tay người khác chứ chưa bao giờ biết rút hay gửi tiền. Theo những thủ tục và hướng dẫn của nhân viên, cuối cùng số tiền cũng nằm trong tay cậu. Không phải 600 triệu như ba cậu nhớ mà đến những 750 triệu.
Cậu bé tiếp tục vào công ty tư vấn du học để làm hồ sơ đi du học Thụy Sĩ. Với vốn tiếng Anh rất khá, không khó khăn để cậu hoàn tất hồ sơ nhanh chóng. Và chỉ còn 1 bước cuối cùng nữa là cậu phải bay ra Hà Nội, đến đại sứ quán Thụy Sĩ phỏng vấn xin VISA. Nhưng ngặt nỗi VISA xin bằng tiếng Pháp, nên cậu phải nán lại Tphcm học thêm 1 khoá tiếng Pháp.
Trong suốt thời gian đó, Phúc luôn tỏ ra vui vẻ, thương yêu và chiều chuộng anh hết mực. Kể cả những lúc nó rất buồn và rất mệt, anh muốn chở nó đi đâu, muốn làm gì, nó đều gật đầu đồng ý rất nhiệt tình. Nhiều khi thấy anh tốt với nó quá, nó nghĩ nếu nó dừng lại, hủy bỏ tất cả thì vẫn có thể được ở bên anh như ngày xưa mà. Nhưng hình ảnh 2 mẹ con anh, gia đình hạnh phúc của anh lại chắn ngang suy nghĩ đó, và nó quyết tâm thực hiện những gì ba nó dặn.
Nó nói dối anh nó muốn đi Hà Nội du lịch. Anh rất vui vẻ và nhiệt liệt hoan nghênh vì anh nghĩ nó đi chơi cho khuây khỏa. Nhưng anh đâu biết……..
Và cái ngày cậu bé lên máy bay cũng đã đến. Cuối hôm đó, anh và cậu trở lại căn nhà cũ. Chỉ có thể đứng trước cửa mà nhìn vào, anh hỏi nó:
“Em còn nhớ nơi đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Khi đó anh cũng rất ghét em, anh ghét cái tính ngang bướng và hống hách của em. Nhưng cũng chính nó lại lay chuyển anh, và làm anh càng yêu em hơn đó cậu bé à”
Nó im lặng, cười buồn. Và rồi anh chở nó đi qua những con đường, qua những kỷ niệm của 2 người mà không hề biết là chỉ vài giờ nữa thôi, nó sẽ rời xa anh mãi mãi.
Tối hôm đó, nó cứ nằm trằn trọc mãi mà không ngủ được. Nó quay qua ôm anh thì anh đẩy tay nó ra:
“Giận em rồi!”
“Em làm gì đâu mà anh giận?”. Nó thắc mắc.
“Em giấu anh”
“Chết rồi, không lẽ anh biết”. Nó nghĩ thầm, hoảng hốt.
“Không không, em có giấu gì anh đâu”
“Nói dối, hôm nay đi chơi với anh mà em không vui. Có phải em có người khác rồi không, đừng giấu anh”
Nó hết hồn, mỉm cười, vuốt cái đầu đinh trọc lóc của anh:
“Anh ngốc à. Em còn ai khác ngoài anh, anh chàng vệ sĩ của em chứ”
Nghe xong, anh cười to. Ngồi phắt dậy, đè cậu bé ra sàn:
“Ngốc! Anh dụ em đó thôi………Haha”
Và rồi 2 người lại cuốn theo ngọn lửa nhục dục. Lần này, nó không nhắm mắt để tận hưởng khoái lạc mà cứ mở mắt nhìn anh, để được thấy anh lần cuối trong khi anh thì mắt nhắm tít, miệng há hốc theo từng cú đớp của con cu mình.
Buổi chiều chủ nhật cuối cùng ấy, anh thức dậy lúc 1 giờ. Thấy Phúc đang thu xếp đồ đạc, anh giật mình ngồi dậy:
“Em đi đâu nữa hả?”
Nó quay sang anh, cười:
“À không. Em xếp đồ này để đem đi cho người ta. Em định mua quần áo mới, mấy cái này cũ rồi, em không mặc nữa”
“À, thế mà anh cứ tưởng. Để chiều tối anh chở em đi mua vài bộ mới, rồi đi đâu đó ăn nhé. Tối nay anh thưởng cho em đấy”. Anh nháy mắt
“Dạ”
Rồi anh nằm xuống ngủ tiếp, Phúc quay mặt đi, cố giấu đi vẻ xúc động. Nó phải kiềm nén dữ lắm mới không nấc lên thành tiếng.
Nó bước ra cửa, mỉm cười nhìn anh lần cuối, nhìn lại cái anh chàng vệ sĩ của nó. Anh chàng đã từng làm nó căm giận, đau đớn, rồi thương, nhớ, rồi yêu…………Nhưng tất cả rồi sẽ chỉ còn là kỷ niệm, 1 kỷ niệm đẹp mà có lẽ suốt cả cuộc đời này, nó sẽ không bao giờ quên.
Nó nhẹ nhàng khép cửa lại, nhanh chóng đi ra đường vì nó sợ anh sẽ thức giấc. Nhưng cũng mong anh sẽ thức giấc vì biết đâu nếu anh thức giấc, nó sẽ thay đổi suy nghĩ và ở lại cùng với anh. Nhưng cái số, cái duyên nó đến mà không trọn thì muốn giữ cũng không được. Cậu bé mất dần vào dòng người đông đúc kia.
Anh tỉnh dậy lần nữa lúc 4 giờ chiều, không thấy Phúc đâu, anh vội bấm điện thoại gọi cho nó, nhưng tắt máy. Anh chợt nghĩ đến cái vali hồi nãy, linh cảm có chuyện chẳng lành, anh chạy qua nhà bà chủ:
“Bác ơi, em con đi đâu vậy bác?”
“Lại nữa. Hết thằng em rồi thằng anh. 2 anh em mày đi đâu, làm gì sao tao biết!”
Anh chạy về nhà, nhìn xung quanh. Và anh cũng nhìn thấy lá thư đặt trên góc bàn. Không 1 chút do dự, anh mở ra xem ngay:
“Anh Đông!
Khi anh đọc được mấy dòng cuối này thì chắc em không còn ở bên cạnh anh nữa. Cũng như anh nói đó, cuộc đời bị cuốn vào vòng xoay cơm, áo, gạo, tiền mà quên đi những giá trị cao đẹp giữa người ta với nhau. Em cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho em tìm lại được cái hạnh phúc gọi là được quan tâm, thương yêu mà em đã mất dần từ bao nhiêu năm nay. Em cảm ơn anh đã làm thức tỉnh lại tâm hồn em, tâm hồn còn con nít của 1 thằng bé to xác đang từ từ lớn lên, và dĩ nhiên, nó cần sự che chở, bao bọc của anh. Đúng không anh?
Số tiền của anh, em đã cất lại vào chỗ cũ. Em chỉ dùng có 5 triệu thôi, nhưng ba em có dặn là sẽ chia cho anh 1 ít tiền trong tài khoản của ba. Nên em đã để lại trong đó 150 triệu, cộng với tiền của anh cũng được 200. Anh hãy dùng số tiền đó, rời xa thành phố này, về lại vùng quê yên tĩnh, tận hưởng mái ấm gia đình hạnh phúc. Lo cho vợ con, và cố gắng tiếp tục làm việc. Em tin với sự siêng năng và chịu khó của anh, anh sẽ thành công mà.
Cuộc đời thật là trớ trêu, anh đọc xong chắc cũng sẽ giận em lắm. Giận em vì sao bỏ đi đột ngột như vậy. Nhưng nếu em nói cho anh biết thì chắc gì anh sẽ để em đi? Nhưng nếu em không đi thì sẽ có bao nhiêu chuyện nữa xảy ra? Nên anh hãy để em ra đi, xem đó như là sự giải thoát cho em nha anh. Qua biết bao nhiêu chuyện vừa rồi, em nhận ra 1 điều là chính cái điều đẹp đã và đáng qúy trong đời người là tha thứ. Nên anh hãy tha thứ cho em, tha thứ cho những gì em đã làm ngày hôm qua, và cả hôm nay nữa anh nhé.
Em mong anh yên vui, hạnh phúc. Ở nơi xa, em sẽ luôn chúc phúc và cầu nguyện cho anh.
Em yêu anh.
Phúc”
Anh thừ người ra, 2 mắt nhắm lại mà tờ giấy cũng đã thấm vài giọt nước mắt. Phúc đi đâu? Đi đâu được chứ? Chợt anh nghĩ đến cái vali và Hà Nội gì gì đó. Đúng rồi, đúng rồi, sân bay, sân bay Tân Sơn Nhất.
Vừa mặc xong cái áo sơ mi vào thì điện thoại reo lên. Anh nhấc máy, là vợ anh gọi:
“Em và con đã vào đến nơi rồi. Anh ra đón em không thì em đi xe ôm vào nha anh?”
“Anh đang bận”. Anh nói cụt ngủn rồi tắt điện thoại, leo lên xe, chạy như điên ra sân bay Tân Sơn Nhất.
Sân bay lúc này thật là đông người, ánh nắng chiều hắt hiu còn anh thì tìm kiếm cậu bé trong hy vọng.
Anh không thấy cậu bé đâu cả.
Anh biết cậu bé vẫn còn, còn đâu đó ở xung quanh anh, và vẫn đang nhớ thương anh, và anh cũng vậy.
Anh chạy lẫn vào đám người đông đúc. Anh cứ chạy như thế, không định rõ là chạy về đâu và chạy để làm gì. Anh vô tình chạy lướt qua nó, khi nó quay sang, anh đã chạy đi mất. Có lẽ họ có duyên, nhưng không có nợ.
Anh để trái tim mình mách bảo cho lý trí tìm ra con đường hạnh phúc.
Có thể hôm nay anh sẽ không tìm được Phúc.
Nhưng ngày mai, cậu bé sẽ trở về, ngày mốt, ngày tới nữa, và mãi mãi.
Với hy vọng trong tim, anh lặng lẽ ra về.
Phía sau lưng, máy bay đã cất cánh.
[Hết]
Thuộc truyện: Anh chàng vệ sĩ của tôi – by hpao
- Anh chàng vệ sĩ của tôi - Đoạn 2
- Anh chàng vệ sĩ của tôi - Đoạn 3
- Anh chàng vệ sĩ của tôi - Đoạn 4
- Anh chàng vệ sĩ của tôi - Đoạn 5
- Anh chàng vệ sĩ của tôi - Đoạn Cuối
Khunnie says
1 câu chuyện cực hay… cho Phúc về nc yk tg ơi..
Hiếu says
Truyện hay nhưng kết lai để lại sự hụt hẫn về cảm xúc cho đọc giả
Long says
Sao kết buồn còn thảm vậy … đọc đến đoạn cuối thấy nặng nề quá =((
toan says says
Phải thêm một khúc ngày phúc du học chở về và gặp lại Đông
Daniel says
Kết thúc buồn quá tác giả ơi…!
huy says
viết lại cái kết có hậu chút đi , năng ni đó
Hoàngboy says
kết thúc chạm đến trái tim ùi
huhuhu
zalo kp nc tâm sự 16t
0968905952
cần lắm… 1ng
Athur huy says
Kb zl 0905110362
mun says
tàn ác với người đọc khi kết thúc như vậy
toan says says
Đọc truyện xong muốn rơi nước mắt
Xuân Tùng says
Rất hay nhưng tác giả ơi ! Hãy cho 1 cái kết hậu như là Phúc trở về nước và gặp lại Đông chứ để kết như thế này thì ai cũng phát khóc mất , người đi ko đau bằng người ở lại đâu trong khi 2 người đang yêu nhau nhiều !
Mong bạn nghĩ lại nha tác giả !
Chai p says
Có phần mới mà bạn
hieu says
Cau chuyen nay that cam dong .minh rat nguong mo su hy sinh cua phuc .minh cung mong phuc cung tim dc tinh yeu moi .va mong a dong va gia dinh a dong song hanh phuc nha .cam on cau chuyen nay cua tac gia .hpao nha cau chuyen rat hay day cam suc ..hj co ban nao muon lam wen voi minh thi lien lac minh nhe sdt ne 0988640482
Nhân Nguyên says
Truyện này khiến ngt ngưỡng mộ
Đọc mà rơi nước mắt nhưng xin tác giả viết thêm phần kết nz thì đau qá
Kp zalo nha mn 0941528882
Athur huy says
0905110362
TYMNL says
Truyện hay lắm lun ây nhưng mìk k có cảm xúc j vì đọc truyện thấy A Đông có vợ nên k thấy cảm xúc j trog ng` cả !! Xl t/g nhar t k có ý j âu (= ̄ω ̄= )
Hoanganh says
Ket thuc nay dung la that buon nhung tui thay nhu vay cung duoc roi. Neu cho Dong gap lai Phuc, neu de Dong luc chon Phuc thi vo con Dong biet phai lam sao, ho dau co loi gi, ho yeu thuong Dong. Tha ngay do dung gap nhau thi bay gio da ko dau kho.
Yeu nhau ma di cung cam giac toi loi thi tinh yeu do that la dau don va lam con nguoi ta met moi, cho nen tha cu xa nhau ve khoang cach dia li ma trai tim lai that gan, van co nguoi kia trong tim minh, van biet minh yeu nguoi do va nguoi ta cung yeu minh thi chac do cung la 1 niem hanh phuc am ap.
Tui ko co y ra ve ranh doi hay thuyet giao tinh cam gi, chi la nhung y nghi that long ma tui muon noi thoi, mong cac ban thong cam
Quậy Dancer says
Mỗi ng mỗi cảm xúc mà! Mình thích thẳng tính nói ra suy nghĩ
Hanna Lee says
2 lá thư 1 dòng cảm xúc xót wá àk nhưng mà Phúc làm zậy cũng đúng tuy còn iu nhau nhưng bt làm sao được cái định mệnh (đó h toàn đọc những chuyện trai chưa vk đến và iu nhau thôi hà h đọc chuyện này >,< xót wá hà)
pun says
Thêm 1 chap nữa chắc sẽ hay hơn đấy TG àh
linzzz says
Kết thúc…. Hay……. Thik nhữg câu chuyện pùn….. đúg vs tâm trạg…
Hieubin says
Truyện hay dã man
minh phuc says
Câu chuyen nay dung la 1 cau chn rat la hay…. co cam xuc ….mjk doc den doan 3-4- ma roi ca nuoc mat…..o thuc tai chua co ng nao ma tot den vay .
Cau chn rat hay ma phan ket tac giac viet them nua di cho co hau chut…nhu la phuc ra san bay va a dong ko tim dc va tro ve nha buon ba va song chung vs vk va con ma vi benh cua …vk a dong …wa nag ma da wa doi…a dong luon ngay nho ve phuc ma ko gal dc.hay j doa.con phuc thi cung da du hoc xong o nuoc ngoai va da tro thanh 1 doanh nhan …va p tro ve lai viet nam..va tinh co gap dc anh dong. Va rat vui mung ..va a dong cung ke lai su viec ma p ra di a buon ba ma vk a benh cung da wa doi va de lai cho a 1 ng con trai…va sau nay p ve sonh vs a dong …thay the nhu 1 ng vk va hp vien man …..vv
minh phuc says
Hay wa …..lm wen thi lien he zalo nhe 0927668360
Quậy Dancer says
Sđt chưa kick Zalo bạn oi nhung mình có lưu sđt có phải mình phục là t/g ko
Thiên Thiên says
Chuyện rất hay và cảm động, nhưng mình mong tác giả có thể viết thêm một chap nữa để có có thể thấy đc tương lai của họ ra sao
Ken says
Viet them 1 chuog nua di tg oi ket thuc bi thuong qua chung, doc xong ma lòng minh xot xa, tim cung muon dau luon roi. Viet tiep 1 chuong nua di cho ket thuc có hậu để cứu vớt cõi lòng mình với
Thái Bảo says
Tôi thề tôi đọc xong câu truyện này mắt tôi dâng trào cảm xúc,một câu chuyên hay từ trước tới giờ mà tôi từng nghe…bố cục rất rõ ràng đoạn kết đọc xong muốn khóc thật to.
Mr bean says
Nội dung hay bố cục rõ ràng nhưng có vài đoạn đi quá nhanh vài đoạn thì nhấn nhá quá lâu. Chẳn hạn chi tiết ba Phúc bị bắt cái gia sản mà cậu ta chắc chắn chắc ăn và luôn tự tin về nó nên kể chi tiết hơn. Còn đoạn tên đê tiện xử cậu bé để cho địa chỉ nên kể tóm lược xíu vì nếu kể quá chi tiết thì cậu Phúc này vẫn để ý cái tên này làm tình vẫn nhớ rõ cu hắn to nhỏ tròn dài ra sao chứ đâu phải qua lo để lấy địa chỉ
Phongtienhoang says
1 cau chuyen that hay nhung ket thuc cua phuc that la bat hanh qua di muon khoc qua
Haha says
Rat de lam toi cuoi nhung lam cho toi khoc do la tinh hoa, mot thu tuyet voi va cau chuyen nay da lam duoc dieu do
Vuongnguyen says
Truyện hay lắm. Mà tg viết v thì tội cho a đông quá. Ngta đã bỏ đi rồi còn tìm về. Ngta về rồi lại bỏ đi. Đúng là…. aaaaa…ghét tg quá đi
Sama says
Đọc xong muốn có thêm 1 phần nữa để cái kết bớt bi thương hơn. Đây là chuyện có kết thúc mở tác giả làm ớn đóng lại giùm đi mòa ?
Haha says
Có phần sau mà bạn
Ella Hoang says
Truyện có phần sau mà các bạn.
Ella Hoang says
Truyện có phần tiếp theo nhưng mình không tạo account để gửi được