Truyện gay: Anh – Người hàng xóm đáng yêu – Đoạn 18
Tác giả: kemchuoi239
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-chị nghe Lan nói ngày nào em cũng vô đây đến tối để lo cho anh ấy ,nên chị nghĩ như vậy
-ùh..thì…em chỉ là quan tâm thôi mà !
-không đúng ! chị cảm thấy em và anh Phong thương nhau lắm phải không ?em cứ nói thiệt đi ,coi như đó là bí mật giữa hai chúng ta nhé !..chị ấy đã nói vậy tui cũng không còn gì phải dấu nữa ,thôi thì cứ nói thật ra cho đỡ bận lòng
-dạ, em thương anh ấy lắm chị ơi , cũng tại em mà anh ấy mới như vậy , thì việc mà em chăm sóc cho ảnh có đáng là bao
-ừ thì trong tình yêu mình cũng cần phải có sự hi sinh em ạ ,cũng giống như chị với người yêu của chị nè , hai đứa có những lúc cũng gian nan ,sóng gió nhưng vẫn vượt qua được em àh ,hảy tự tin lên em nhé
-nhưng….em với anh ấy đều là…….
-ngốc ạ ! em đừng có nghĩ như thế nữa , em nên lạc quan hơn một chút , trong tình yêu người ta hay nói là không phân biệt tuổi tác ,giàu nghèo, hay địa vị xã hội nhưng với chị thì thêm một điều nữa là không phân biệt giới tính nữa em àh ! có tình yêu của con trai và con gái thì tại sao lại không có tình yêu của con trai với con trai hay con gái với con gái chứ , nếu không có thì quả là bất công rồi phải không em ?…..nghe chị ấy nói như vậy mà trong lòng của ui như được an ủi rất nhiều , những lời nói ấy như càng xoa dịu những mặc cảm trong tui,có lẽ mỗi khi ở bên chị ây tui đều cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều
-em cảm ơn chị nhé , những lời chị nói làm em rất vui ,cảm ơn chị đã hiểu cho tình cảm của em với anh ấy
-nếu vậy thì em đừng buồn rầu nữa nhé ,mà hảy tự tin thể hiện tình cảm của mình cho ấy bíêt đi
-ùhm ,em sẽ cố ……….
-thui , mình quay lại chỗ anh Phong đi ,chắc mọi người cũng thắc mắc hai chị em mình đi đâu nãy giờ
-uhm`…..mình đi
trở về căn phòng với một tâm trạng khác hẳn lúc nãy ,tự tin và vui hơn , tui không còn ngại ngùng khi đứng trước mặt các bạn hắn ,chắc là nhờ chị Nhi đã cho tui động lực ấy.
-hai chị em đi đâu mới về đó ! ….bác gái hỏi với tâm trạng hào hứng , chắc lúc này bác vui lắm khi tình hình hắn có vẻ khả quan hơn
-dạ,tụi con đi dạo vòng vòng thui ạ ! …chị Nhi trả lời với giọng tự tin như làm bước đà cho tui mở lời. Tui lại gần bên hắn :
-anh thấy thế nào rồi ? còn khó chịu nữa không …..hắn áp nhẹ tay hắn lên tay tui , mỉm cười với lời nói nhỏ bên tai
-anh đỡ rồi nhóc àh , anh cảm ơn nhóc nhiều nha!….nghe hắn nói lời cảm ơn mà tui cảm thấy thật xúc động , thực sự ,tui chẳng xứng đáng với lời cảm ơn ấy mà phải ngược lại mới đúng ,chắc có lẽ em sẽ mang ơn anh suốt cả cuộc đời này
-nhóc àh ! nhóc lo cho anh ,vậy chuyện học hành của nhóc thì sao
-anh đừng lo , em không có nghỉ học bữa nào hết và chuyện chăm sóc cho anh cũng không ảnh hưởng nhiều đâu anh ,em mới thi xong thôi mà
-ùhm,vậy thì anh yên tâm rồi
-nhóc ơi , anh muốn ngủ một chút…..
-ồ ! em xin lỗi nha ,anh cứ ngủ đi , không cần phải nói đâu…….ngủ đi anh nhé…….chắc lúc này hắn đã thấm mệt vì sự xuất hiện của nhiều người , hắn cần được yên tĩnh hơn để đi vào giấc ngủ. Tui kéo tấm chăn lên người hắn như một việc hiển nhiên , không biết hắn thật sự đỡ hay chưa nên cũng cần phải được chăm sóc kĩ lưởng ,tui luôn dọn dẹp xung quanh cho sạch sẽ , mấy đồ dơ bẩn có thể sẽ ảnh hưởng đến hắn. tui cũng thường thay hoa trên bàn để cho căn phòng có thêm sức sống và xinh hơn.
-bác ơi ,anh Phong ngủ rồi…..hắn thiếp đi trong chốc lát.Lúc này , cũng đã gần 12h ,thời điểm để bước sang một năm mới và đêm hôm nay , tui cũng sẽ ở lại đây bên hắn để cùng hắn đón một năm mới với mọi thứ tốt đẹp. Hắn sẽ cầu nguyện trong giấc mơ ,còn tui thì sẽ cầu nguyện bên hắn. Mọi người ai nấy đều đã về để đón cái năm mới an lành cho riêng mình ,chứ chẳng ai muốn lại đón một năm mới trong cái bệnh tối tăm này .Nhưng riêng chị Lan , khi thấy chị ấy ngủ thiếp đi trên chiếc ghế dài kia ,tui cảm thấy một cảm xúc rất lạ trong người , vẫn như mọi đêm chị ấy vẫn ở lại trong đây mà hôm nay quên luôn cả cái phút giây đón năm mới bên gia đình,tui thấy chị ấy cũng thật đáng thương , cũng yêu hắn nhiều lắm và hắn làm như vậy có phải với chị ấy không ?
…….
“BING……BOONG…….” tiếng chuông đồng vang lên khi đến 12h , phút giây thiêng liêng của giờ phút chuyển giao từ năm này sang năm khác ,bên ngoài mọi người vẫn chưa ngủ hẳn , họ vẫn chúc cho nhau những lời chúc mặc dù là những người không hề quen biết nhau , họ chúc cho nhau những điều may mắn sẽ đến với những người không may khi phải đến với cái phòng bệnh trong đây , giống như hắn tui cũng sẽ chúc cho họ cho mọi người xung quanh tui một năm mới an lành , mọi đau buồn sẽ qua đi và thay vào đó là niềm hạnh phúc, và cũng tui cũng chúc cho chị Lan sẽ tìm được một người yêu thương chị ấy thật lòng và sẽ luôn làm cho chị ấy vui ,bù đắp những gì mà chị ấy đã đánh mất .
Lúc này , tui đã cũng đã chính thức lớn hơn một tuổi , chắc những suy nghĩ của tui cũng phải chững chạc hơn sau một năm với những kinh nghiệm mà bản thân đã được học và trải qua , tui cảm thấy như mình đã lớn hẳn rồi nhưng quả thật cái hồn nhiên vẫn còn đọng lại đâu đó trong tui và tui cũng không muốn nó mất đi chút nào.Tui chậm rãi nhặt chú rùa bông trong góc phòng lên , phủi phủi , và thỏ thẻ như với một con thú cưng
-xin lỗi mày nhé rùa bông ! mày đã như giúp tao làm cho hắn tỉnh giấc , chắc có lẽ mày luôn lên tiếnggọi hắn bên tai đúng không , mày phá hơn tao nữa ,phá đến nỗi mà hắn phải thức tỉnh sau sáu ngày dài dai dẵn
-tao cảm ơn mày nhiều lắm !
tui thiếp đi bên hắn với chú rùa bông trong tay , trong cái không gian rạo rực những giây phút đầu của một năm mới…….
“hấp ! ” tui chợp tỉnh giấc trong cơn giật mình , hình như có ai đó đang chạm vào tóc của mình hay chỉ là cảm giác thoáng qua , nhìn đồng hồ thì lúc này chỉ mới là 5 giờ sáng , ngoài trời sương đêm vẫn chưa tan hẳn ,cái lạnh lẽo vẫn hắt hiu đâu đó trong đây nhưng sao tui lại cảm thấy ấm áp đến thế ,chị Lan vẫn còn say giấc trong chiếc chăn hồng trên chiếc ghế kia . ủa ! cái chăn này , và khi nhìn lại mình thì tui thấy , lúc này trên người tui là tấm chăn màu trắng đang phủ lấy kèm theo là cái cảm giác ấm áp vây quanh , tui thắc mắc mà không biết vì sao ?
“xoạt….xoạt…” một bàn tay đã nhè nhẹ kéo tấm chăn ấy lên sát hơn , lúc này tui thức hẳn , xong bàn tay ấy còn khẽ vuốt nhẹ lên tóc của tui…. nghiêng đầu sang nơi có đôi tay ấy , tui thấy hắn đang nhìn mình , hắn đã thức từ lúc nào nhĩ mà sao mình không hề hay biết ? tui cũng nhìn hắn và mỉm cười -nhóc thức rồi sao…anh xin lỗi….
-hì…..anh xin lỗi em điều gì…..
-anh làm nhóc thức giấc…..hay nhóc ngũ tiếp đi…..
-thui ,em không ngủ được nữa…..tui nhìn đôi mắt ấy thật trìu mến , long lanh , hiện lên trong ấy là một sự lạc quan hơn cả
-còn anh…anh thức lúc nào thế…sao không kiu em dậy….
-anh thức lúc nãy ….và thấy nhóc nằm bên anh , anh vui lắm đến nổi không ngủ được….với lại thấy nhóc lạnh co người nên anh đã đắp chăn cho nhóc đỡ lạnh
-trời ạ…..anh đang bệnh mà còn lo cho em nữa ah , lo cho anh đi đã…..tui nắm lấy chăn và đắp lai lên người hắn , hắn nhìn tui không nói gì chỉ nhìn tui làm những gì tui thích….
-cảm ơn nhóc nhiều…..nhóc lại đây !
-sao anh …. anh có yêu cầu gì à ?…tui khẽ đưa tai gần hơn để nghe hắn nói
-anh muốn nhóc nằm với anh…..tui bất ngờ khi nghe hắn nói câu này , tui nghe mà muốn đỏ mặt cũng chẳng biết đáp ứng sao nữa
-gì zạ….tự nhiên nằm là sao….giường của anh thì anh nằm đi….bộ anh cũng muốn em bậnh giống anh phải hông…ác nha?
-không …anh không có ý đó… không biết sao anh thấy mình cô đơn quá muốn ai đó trong lòng cho đỡ hơn….
-hì…anh lớn rồi mà nhõng nhẻo quá àh……tui vừa cười vừa ngã đầu vào trong lòng hắn bên một bờ vai , còn hắn thì giữ choàng qua vai tui với tấm chăn cùng che ấm cho cả hai đứa, hình như hắn đã ốm đi một chút do mất sức và tình trạng hơn mê lâu ngày….
-nhóc có phiền không khi anh yêu cầu như thế ?
-ờ….phiền lắm đó..nhưng em thích được anh làm phiền hơn ai khác….hi`
-ghét nhóc lắm đó…ai biểu nhóc không nghe lời anh…..giờ này may mà nhóc không sao , nếu không chắc anh buồn lắm……
-anh………………….khi nghe hắn nói ra lời ấy , tui như thắt lại con tim mình trước màn sương , chuyện đã qua mà hắn vẫn còn nhớ lại và lo lắng , tại sao hắn không lo cho bản thân mình mà lại cứu lấy tui , anh đã hi sinh cho em nhiều quá , sao anh lại ngốc đến như vậy hả anh , tui tự hỏi và dằn vặt con tim mình, hắn vẫn nhè vuốt lấy mái tóc mềm mỏng và lâu lâu hôn lên trán tui , lúc này , được ở trong vòng tay yêu thương thật là hạnh phúc , không biết anh nghĩ ra sao nhưng em vẫn muốn hai đứa mình cứ như thế này mãi , không lo lắng ,không buồn phiền,một nơi mà chỉ cóanh và em………
-nhóc ơi ! mai mốt phải nghe anh nha …. nhóc không được cứng đầu đó…..
-dạ…..em biết rồi….sẽ nghe lời của anh không cứng đầu nữa….mai mốt nếu em sai thì anh cứ đánh em đi…..
-sao….nhóc khờ quá….sao anh đánh nhóc được….một lần đánh nhóc với anh là đau lắm rồi….anh không đánh nhóc nữa đâu….hắn xoa đầu tui và thỏ thẻ làm tui cảm thấy rung động trong lòng
-ùhm….thì anh muốn gì cũng được…chỉ cần anh vui là được rồi….
giờ thì trời đã sáng hơn , ngoài hành lang đã có bóng người qua lại ,chị Lan thì trở người qua lại như sắp thức giấc ,tui rởi khỏi vòng tay hắn mà thấy luyến tiếc và nôn nao , giá như thời gian cứ dừng lại mãi mãi lúc ấy thì sẽ tuyệt biết bao. Tui giúp hắn lau mặt sạch bằng khăn ấm và chải lại mái tóc bù xù cho bảnh hơn , hihi nhìn hắn thấy lạ quá với lại hôm nay là 1-1 nên mọi người ai cũng có một tâm trạng khác hẳn.Chợt hắn nắm tay tui và nói : – nhóc àh ….nhóc về nha nghỉ đi !
-sao anh….anh không muốn em ở đây ….?
-không phải….anh nhìn nhóc bơ phờ quá…..có phải mấy bữa nay nhóc không ăn uống đầy đủ phải không…..
-dạ đâu có em bình thường mà !
-gì thì gì nhóc cũng nên về nhà nghỉ đi …. chứ ở đây hoài , nhóc sẽ bệnh cho coi
-em…….nghe hắn nói vậy thì tui cũng đành nghe theo ,dù sao tui cũng đã nói là nghe lời hắn nên nếu mà không chịu thì chắc hắn sẽ không vui , hắn cũng khỏe hơn rồi tui cũng đỡ lo , thui về vậy ! tui nghe lời hắn thu dọn một số đồ đạc không xài nữa cho gọn gàng
-em về nha …. ở đây có gì thì anh nhờ chị Lan làm cho.. . -uh`…anh nhớ rồi…em đừng lo
ra về với tâm trạng khá thoải mái của ngày đầu năm , tiện thể tui đi ăn sáng luôn rồi mới về , khi vừa bước vào căn nhà nhỏ nhắn của mình thì chợt tiếng điện thoại reo lên làm tui hết hồn , nhanh chóng tui bắt máy xem ai
-alo ….ai đó ?
-con đó hả ,đi đâu tối qua hôm qua mà má gọi gọi không bắt máy
-ớ…má…..khi nghe giọng má vang lên tui thật sự bị sóc , không biết phải nói sao với má , lúc này tui cảm thấy đang lo xa lắm…….
-hả…con đi đâu ?
-dạ….dạ….tối qua con với yến đi chơi về hơi trễ…..nên…..
-ừ đi chơi cho lắm đi nha…..
-dạ…..lâu lâu con mới đi mà
-ờ….lát ở nhà chờ má về nghe chưa…..bà ngoại khó thở nên đưa ngoại vô viện rồi…má về lấy chút đồ rồi vô
-ủa….ngoại có sao không má….
-giờ ngoại cũng đỡ rồi…thui má cúp nha
-dạ…..
sau khi nghe má nói ngoại bệnh , tui cũng buồn lắm ,ngoại già yếu rồi giờ vô viện chắc ngoại không quen , bữa nào tui cũng phải thăm ngoại mới được…..một lúc sau khi tui dọn dẹp vài thứ là má về , thấy má mệt mỏi tui cũng áy náy lắm , má không nghỉ ngơi mà rấp rút lấy vài thứ cho bà ,má chỉ uống xong ly nước chanh tui pha là đi ngay , chắc là phải chờ bà đỡ hơn thì má mới có thể thảnh thơi , trước lúc đi má dặn tui đủ điều , tui thương má lắm ,má cực khổ cho tui cũng thật nhìu.Tối hôm đó , tui đã có một giấc ngủ thật ngon và đã ,chắc có lẽ tại tui hơi mệt mỏi khi vận động nhiều như vậy , thế rồi một ngày mới cũng nhanh chóng bắt đầu , hôm nay được nghỉ nên tui cũng tranh thủ vào thăm hắn vì ngày mai là tui phải đi học rồi chắc sẽ không có thời gian
Nhanh chân rảo bước trên con đường quen thuộc , tui như cảm thấy mọi thứ như khác hẳn , đẹp hơn , mới hơn ,bầu trời hôm nay xanh và trong vắt , như mọi khi tui vẫn nghía qua cửa hàng xinh xắn và mang theo vài bông hoa dễ thương nhất cho hắn.Khi tui đến nơi thì thấy bác sĩ đang khám cho hắn , thấy tui hắn hắn cười và đá lông nheo nhưng không dám hó hé gì chỉ đợi khi bác sĩ xong việc thì hắn mới dám nói . Lúc ấy , tui cũng có nghe bác sĩ nói là thứ bảy tuần này sẽ tháo bột cho hắn , nghe vậy tui vui hết sức , vậy là mai mốt có thể lại đi chơi với tui trong lúc đó thì tui tranh thủ thay thay những bông hoa cũ đã tàn thành những cánh hoa mà tui mới mua. Khám xong và lấy đơn thuốc , hắn gọi :
-nhóc nè , sao mà tới sớm thế !
-hả, vậy mà sớm gì nữa , không lẽ đầu năm lại dậy trễ , anh thịêt là…….
-hi`, nhóc ăn sáng chưa ?
-dạ rồi , bây giờ là tới anh ăn sáng đó…..chợt lúc đó cô y tá đi vào đưa tui phần ăn sáng và nói tui làm vệ sinh cá nhân cho hắn
-anh phong !anh đánh răng chưa !
-chị Lan giúp anh rồi
-vậy rữa mặt chưa ?
-rồi , chị Lan mới đi giặt khăn đó
-ờ ,vậy là xong rồi …em khỏi làm cái gì hết
-nhưng……..hắn nói có vẻ ấp úng , tui không biết tại sao hayhắn dấu tui chuyện gì
-sao anh….anh cần gì thì nói đi….
-anh cần đi tolet ……
-ọc….đi tolet ,anh như vậy sao đi được……
-ùh thì nhóc giúp anh lấy cái bệ ở dưới giường lên đi…
-cái bệ này hả anh……tui tìm tòi cho hắn cái bệ , nào giờ tui cũng không để ý nó ở đây
-uhm` , nhóc giúp anh đi
-giúp anh ??? cái bệ này làm gì
-ừ thì , nhóc giúp anh đi tolet vô cái bệ đó….
-sao , em phải giúp anh …….. trời ơi , mới sáng sớm mà tui với hắn dường như đỏ mặt như gấc , hai đứa nhìn nhau ngơ ngác hõng biết làm gì lúc này
-chứ ,anh không nào làm với hai tay được mà trong khi anh lại đang nằm trên giường nữa
-bộ , anh làm một mình hõng được sao …… kì lắm á
-mấy hôm trước là cô y tá hay ba anh giúp anh chứ đâu phải anh làm một mình
-rồi sao tự nhiên hôm nay , cô y tá đâu
-chắc hôm nay em vô sớm quá nên cổ thấy có người thân nên không làm….hix..nghe hắn nói thế chắc tui phát khóc vì tức, sao tự nhiên hôm nay tui lại dính vô chuyện tế nhị này chứ
-nếu nhóc không làm được thì thui vậy , anh chỉ hỏi vậy thui , nhóc đừng giận nha
-em………nghe hắn thều thào như vậy chắc là hắn đang khó chịu lắm , hay tui giúp đại hắn đi ,dù gì tui với hắn cũng là con trai nên chắc không ngại nhiều. Tui giúp hắn một cách cẩn thận và kín đáo , nếu ra ngoài thì không được sạch sẽ chút nào, sau một lúc rắc rối thì cũng xong , tui và hắn nhìn nhau mỉm cười mà cũng không biết cười gì nữa. Tui cất cái bệ lại chỗ cũ và đậy nắp lên
-hihi…anh cười gì zạ
-hhihihi….nhóc giúp anh mà cứ rung cằm cặp làm anh xém nữa……
————–
Thuộc truyện: Anh – Người hàng xóm đáng yêu – by kemchuoi239
- Anh - Người hàng xóm đáng yêu - Đoạn 2
- Anh - Người hàng xóm đáng yêu - Đoạn 3
- Anh - Người hàng xóm đáng yêu - Đoạn 4
- Anh - Người hàng xóm đáng yêu - Đoạn 5
- Anh - Người hàng xóm đáng yêu - Đoạn 6
- Anh - Người hàng xóm đáng yêu - Đoạn 7
- Anh - Người hàng xóm đáng yêu - Đoạn 8
- Anh - Người hàng xóm đáng yêu - Đoạn 9
- Anh - Người hàng xóm đáng yêu - Đoạn 10
- Anh - Người hàng xóm đáng yêu - Đoạn 11
- Anh - Người hàng xóm đáng yêu - Đoạn 12
- Anh - Người hàng xóm đáng yêu - Đoạn 13
- Anh - Người hàng xóm đáng yêu - Đoạn 14
- Anh - Người hàng xóm đáng yêu - Đoạn 15
- Anh - Người hàng xóm đáng yêu - Đoạn 16
- Anh - Người hàng xóm đáng yêu - Đoạn 17
- Anh - Người hàng xóm đáng yêu - Đoạn 18
- Anh - Người hàng xóm đáng yêu - Đoạn 19
- Anh - Người hàng xóm đáng yêu - Đoạn 20
- Anh - Người hàng xóm đáng yêu - Đoạn 21
- Anh - Người hàng xóm đáng yêu - Đoạn 22
- Anh - Người hàng xóm đáng yêu - Đoạn 23
- Anh - Người hàng xóm đáng yêu - Đoạn 24
- Anh - Người hàng xóm đáng yêu - Đoạn 25
- Anh - Người hàng xóm đáng yêu - Đoạn Cuối
Leave a Reply