Truyện gay: Người Về Từ Lòng Đất – Đoạn 2
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
– Ai..ai vậy?
Gã bạn tình tên Tiến ngay sau đó cũng chạy ra ngoài
Lý Quốc Bình bèn hoàn tỉnh và lồm cồm vịnh bàn ngồi dậy. Vẻ mặt lơ ngơ một lúc rồi mới hỏi
– Sao? Sao tui lại ở đây vậy?
Lê Quốc Bình ôm đầu xoa xoa vì cảm thấy có một chút đau nhứt ở đỉnh đầu
Khang hỏi
– Sao mày dô nhà tao?
Lý Quốc Bình vẫn không rõ điều gì đã xảy ra với mình. Cậu có cảm giác như mình đã ngủ một giấc quá lâu. Cậu dũ đầu để lấy lại tinh thần. Trí nhớ của Lý Quốc Bình tuy có trở về trong gang tất nhưng vẫn không thể hiểu được vì sao mình đã đến chỗ này. Lý Quốc Bình không nói không rằng mà xoay lưng đi
Khang nạc nộ theo sau
– Ê… cái thằng kia….sao dô nhà tao mẩy…Ăn trộm hả?
Lý Quốc Bình ngoáy đầu lại trả lời
– Tao đã nói tao không biết rồi mà
Khang toang bước tới định làm cho Lý Quốc Bình một trận nhưng gã người tình tên Tiến đã vội giữ tay hắn lại. Tiến lắc đầu làm hiệu bỏ qua. Khang cũng vì thế mà để cho Lý Quốc Bình đi
Lý Quốc Bình đi như chạy trở về nhà mình mà không hề hay biết trên cành cây cao có một cái đầu lâu đang gác ở trên đó. Cậu đến vườn thanh long thì lại bị cái đầu lâu ấy nhập vào. Lý Quốc Bình rùng người một cái và đứng chựng lại. Trong gang tất , gương mặt của Lý Quốc Bình chìm sâu vào một nổi u hoài như trước. Tuy nhiên. Vong quỷ ấy đã không trở lại ngôi nhà với Phật quang gia hộ ấy. Vong quỷ quyết định trở về nhà của xác chủ. Nổi uất hận ấy vẫn chưa hề nguôi ngoai đi
Hình ảnh hai con thằn lằn chết trong tư thế giao phối ấy ắt hẳn là một cảnh báo về cái chết sẽ gieo rắc , về một sự bội bạc đã dẫn đến một cái chết mà thi thể đã không còn trọn vẹn
Khi mặt trời vừa ló lên từ mặt biển, Bình minh chuyển về từ đằng Đông, đấy cũng là lúc mà người dân miền Trung đang cần mẫn bên những nương rẩy bên những ngọn núi
Kỳ thực. Trong khi những cây nông nghiệp khác như lúa và rau củ thì lại ưa mất mùa vì thời tiết khắt nghiệt của một miền đất hẹp ưa nắng và gió ven biển thì cây thanh long lại được mùa. Bởi lẽ nó là một cây thuộc họ xương rồng và chịu đựng được cái nắng khô khốc của một miền quê vốn không được thiên nhiên ưu đãi này
Ông Ba bận rộn một mình bên những cột thanh long trĩu quằn trái . Những chiếc xe thồ chất đầy đống chờ thương lái các tỉnh đến thu mua. Ông Ba có một chút khó chịu vì không rõ cậu con trai của mình đã bỏ đi đâu từ sáng sớm
Bà Năm – Một chủ vườn lân cận lại mon men qua vườn ông Ba trò chuyện rôm rả
– Anh ba siêng quá ha..thằng Bình đâu?
Ông Ba nhoẻn miệng cười, nói giọng miền Trung đặt trệch
– Nó đi đâu từ sáng sớm không biết nữa nè
Bà Năm gỡ chiếc nón lá trên đầu , tìm đến một gò đất cao gần đó, ngồi bệp xuống rồi quạt mát cơ thể. Bà tóm tắt nửa khen nữa gẹo
– Thiệt..tui phục anh ba ghê..chị nhà chết mấy năm rồi mà không tính tới chuyện bước đi bước nữa
Ông Ba lấy làm buồn cười, ông bông đùa
– Tui già ai ưng tui chị ơi.
Ông Ba dói tay hái trái thanh long chín đỏ thả vào đống trái ngay bên dưới. Sau đó ông gom lại lại để chất chung vào một đống lớn ở cách đó vào gốc thanh long. Bà Năm tỏ vẻ nghiêm trọng, bà nói
– Nè…tui nói cho anh ba nghe nè.
Bà Năm chuyển sắc mặt xanh sợ. Bà nói
– Anh ba nhớ cái vụ thằng Luân xóm bển bị xe lửa cán chế hông?
Ông Ba tỏ vẻ dửng dưng. Ông hỏi
– Sao chứ chị?
– Ủa… Bà Năm ửng sắc mặt lên – Anh ba hổng hay tin gì sao? Bà Năm chỉ chõ – Hừng sáng có người chết ngoài đó nữa kìa..nghe nói ông kiểm soát đường ray xe lửa gần đó
Ông Ba giật chột một cái
– Xe lửa cán nữa hả chị?
– Hông phải . Bà Năm gạt đi – Hình như say xĩn hay sao đó mà té đập đầu
– Sao tui hổng hay gì hết vậy kìa? Ông Ba nói
Bà Năm bèn đứng phắc dậy, bước đến gần hơn và chuyển giọng như thể kỳ bí lắm. Giọng bà nhỏ lại
– Từ ngày cái thằng Luân nó chết đó anh Ba…..Tụi nó thấy người ngồi lù lù ngoài đường ray khóc thút thít hoài hà
Ông Ba phủi tay gạt đi
– Ui..ma cỏ cái gì..xàm quá..tưởng tượng gốc cây gốc củi rồi sợ thôi
Tuy vậy. Bà Năm lại mách
– Anh đi chùa thỉnh tượng Phật về anh thờ đi cho an tâm …tụi nó thấy tụi nó lên xóm Chàm xin bùa xin chú gì nhiều lắm
Ông Ba nghe thế bèn sùy cười rồi nói
– Ma không sợ tui mắc gì tui sợ ma chị
Bất chợt Lý Quốc Bình từ đâu đi tới ánh lên cơn bực dọc. Cậu quở
– Dì rảnh gì về làm vườn nhà Dì đi
Lý Quốc Bình xua bà Năm và mạnh giọng
– Đi đi..hay Dì đã có tình ý với ba tui rồi?
Bà Năm chợt cứng họng không biết đáp lại như nào. Lý Quốc Bình lại xua
– Đi đi
Ông Ba thấy vậy liền bước tới chấn chỉnh con trai mình. Ông trách con vô lễ. Lý Quốc Bình cũng vì thế mà gạt bỏ, cậu xoay đi và phụ ông Ba vào công việc hái thanh long
Bà Năm lắc đầu ngán ngẫm, chỉ chõ
– Anh Ba coi con anh đó
Ông Ba bèn nói
– Thôi chị Năm ơi bỏ qua cho nó.
Ông Ba than thở
– Tánh nó đột nhiên kỳ lắm..chị Năm đừng để bụng
Bà Năm cảm thấy có chút nguôi ngoai vì có lẽ người lớn đã tỏ ra biết chuyện hơn. Bà cũng không muốn nán lại vì tai tiếng bất chợt như thế này nên trở lại mảnh vườn của mình ngay sau đó
Một lúc sau thì thương lái đã vào vườn cân thanh long. Họ gom thanh long vào một cái thùng sốp rồi bỏ lên cân. Người được phân công cộng số ký sẽ ngồi coi mặt cân. Nhân công của nhà vườn thuê cũng phụ quán xuyến và khuân vác
Một người đọc to sau khi coi mặt cân
45 kí.
Gã đàn ông ngồi gần đó nhanh nhão ghi con số vào một cuốn sổ
– Mấy mã rồi? Gã thương lái bèn hòi
– Cân đi, chừng nào đủ tui nói. Người cầm sổ trả lời
Mã đây là được hiểu đó chính là số ký cho một lần cân. Dường như người miền Trung cũng có cách buôn bán và cộng số tương tự như các tỉnh khác. Có khác chăng chỉ là những cái tên gọi nhưng chung quy vẫn theo một quy trình hạn chế nhầm lẫn con số như vậy. Cứ mỗi 5 mã ghi theo một hàng dọc thì người được phân công sẽ nhanh chóng cộng lại cái tổng. Cứ 5 mã là cộng ngay để không dễ lộn cho nhà vườn lẫn thương lái mà còn tiện để tính nhẫm ra để ước lượng khi họ chỉ muốn mua cỡ chừng bao nhiêu đó
Ông Ba lại chất tiếp số thanh long khác vào một cái thùng. Bất chợt để ý đã không thấy con ông đâu nên quở
– Cái thằng này, mới đó đi đâu nữa rồi
Ấy là do sau khi giúp ba mình hái thanh long. Lý Quốc Bình đã lấy chiếc xe máy chạy về một nghĩa trang cách đó không xa
Kể từ khi chết oan , vong hồn Luân chỉ vất vưỡng quanh quẩn ở khu vực gần nơi tai nạn chứ không đi đâu. Ngay cả gia đình mà cậu vẫn chưa tìm về một lần.
Trong một bãi tha ma vắng vẻ và tỉnh lặng. Lý Quốc Bình dùng các tay bới lên phần mộ mới đắp của mình rồi bỏ vào đó một xác ngón tay đã sắp phân hủy được lấy ra từ một gói ny lông. Cậu bốc đất lấp đi ngay sau đó. Nước mắt Lý Quốc Bình lại lăn dài trên khóe mi trong khi cậu đắp lại ngôi mộ dường như đã bị sạc lỡ muốn bằng phẳng vì giông bão. Lý Quốc Bình thút thít khóc lên không ngớt. Mộ cậu mới đắp chẳng có lấy một cái bia
Sau khi đắp xong phần mộ cho chính mình, Lý Quốc Bình vẫn ngồi đó mà cúi gầm mặt
Bất chợt cậu nghe những tiếng nói lẫn tiếng bước chân xoàng xạc của những người thân ngày trước đã từ bỏ cậu vì phát hiện ra cậu là người đồng tính. Vì cãi lời họ mà cậu đã ra đi để chọn con đường sống chung với người mình yêu, sau đó gánh chịu nổi bất hạnh. Lý Quốc Bình vội xoay mặt lại. Môi cậu rung rung chựt cất lên tiếng gọi những người thân nhưng rồi lại thôi
Người phụ nữ và hai người đàn ông ấy chính là mẹ ruột, cha ruột và em trai của cậu. Họ cũng lấy làm ngạc nhiên vì thấy có một người lạ ngồi khóc trước phần mộ
– Cậu là ai? Người mẹ bèn hỏi
Lý Quốc Bình rưng rưng nước mắt, bèn nhấc tay gạt đi. Cậu quyết định nói tránh đi vì có nói ra dễ gì người khác mà tin. Cậu muốn giữ lại cái chân tướng này cho đến khi nào oán hận đã trả xong. Lý Quốc Bình đáp
– Con chỉ là bạn của Luân thôi.
Người phụ nữ nghe vậy thì không còn nghi kỵ nữa. Ngay sau đó bà cùng những người thân đặt vào một bia đá trước mộ
Lê Quốc Bình nhìn gương mặt mình cẩn trong tấm đá đá mà nước mắt lại tuông ra
Cũng từ đó. Cứ hễ đêm đến là Lý Quốc Bình lại vén mùng chui ra mà đi tìm về cái nơi mình đã chết. Lý Quốc Bình chỉ quanh quẩn ở đó với những u hoài khắt khổ
Một chuyến tàu Bắc Nam từ trong tận Sài Gòn ra, đi đến đoạn đường rây này thì tài xế ngồi trong đầu tàu ấn còi in ỏi. Tuy vậy. Bóng dáng của một thanh niên ngồi ủ dột trên đường ray dường như không nghe thấy gì, vẫn ngồi bất động im lìm. Tài xế lại ấn còi in ỏi
Gã phụ xế lấy làm căng thẳng vội quay sang hỏi
– Nó muốn tự tử à?
Tài xế văng tục một tiếng
Cái thằng tâm thần này
Xe lửa vốn không thể hãm phanh được trong những cự ly như thế này . Tài xế không còn cách nào xua đuổi được ai đó đang ngồi vắt vẻo cúi gầm mặt trên đường ray. Trong lòng những người ngồi trong đầu tàu đều đoán chắc chắn rằng nhất định người đó sẽ chết
Kỳ lạ thay khi đầu tàu tiến đến sát sao, ánh đèn sáng trắng soi rọi khắp một mảng không gian phía trước mà dáng người thì không còn thấy đâu. Viên tài xế chính lấy làm ngạc nhiên vội quay sang hỏi
– Ủa? Nó mất đâu rồi kìa?
Viên phụ xế có vẻ thiêng về thế giới tâm linh hơn, sắc mặt ông chuyển sang tái nhợt. Ngay sau đó làm ông nhớ lại một vụ tai nạn trước đó mà xảy ra ngay tại đây . Ông rùng mình một cái
– Ma chăng?
Viên tài xế chính thì có vẻ gan gốc hơn. Ông trấn an
– Ma gì, chắc nó nghe tiếng tàu dọt mất rồi.
Mặc dù vậy. Viên phụ xế vẫn chưa thôi sợ hãi, ông rúm người lại, ngoái đầu nhìn qua cửa hông. Ông thấy dáng người khi nẩy đứng lù lù trong bụi cây, ánh mắt u hoài khắc khổ giơ tay vẫy vẫy. Ông giựt bẵn người và hét lên
– Nó kìa anh ơi..ma
Viên tài xế chính ngoáy đầu nhìn qua hướng tay ông chỉ thì toa tàu đã lướt quá nhanh nên ông không thấy gì cả. Ông sùy cười
– Nhát thế à?
Viên phụ xế lẩy bẩy
– Nó đứng lù lù ghê lắm.
Viên tài xế chính nói phạc
– Người đó cha nội
————–
Thuộc truyện: Người Về Từ Lòng Đất – by Phí Minh Long
- Người Về Từ Lòng Đất - Đoạn 2
- Người Về Từ Lòng Đất - Đoạn 3
- Người Về Từ Lòng Đất - Đoạn 4
- Người Về Từ Lòng Đất - Đoạn 5
- Người Về Từ Lòng Đất - Đoạn cuối
Leave a Reply