Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
——————
Truyện gay: Hai Người Cha P2 – Chap 2: Hãy quay về với nhau
Tác giả: Bindylee
Nó vẫn ngồi im trên xe và chẳng thốt lên một lời nào kể từ sau cái gật đầu ấy, tôi đẫ liên lạc với phòng kế toán về việc sẽ tài trợ toàn phần cho mái ấm của nó. Nhìn mặt nó cứ buồn buồn thế nào như tôi là người thắng trận, mang chiến lợi phẩm về nước vậy.
Tôi vẫn còn nhớ như in cái câu nói lúc nãy của nó “đúng, hai chúng tôi yêu nhau đó thì sao”, em có biết tôi đau đến cỡ nào hay không, em lại có thễ dễ dàng yêu một người khác trong khi tôi vẫn từng ngày dằn xé trong ba năm qua, càng nghĩ tôi càng thấy tức. Tôi vốn đã quá sợ tình yêu, rồi nó lại đến rồi lại đi, bây giờ tim tôi lần nữa lại bị tổn thương.
Bên ngoài cứng cõi, bất cần như thế cũng chỉ để cố nếu em về bên tôi thôi. Tôi là thế yêu là yêu còn khi hận thì sẽ không bao giờ tha thứ, nên em đứng cố để tôi phải hận em.
Tôi dừng xe bên cạnh bờ sông, bên kia là hường nhìn về Sài Gòn,đêm thật đẹp, Sài Gòn cứ lung linh bao sắc màu, gió thổi hù hù, không khí thật trong lành và dễ chịu, ở đây tôi có thể nghe được mùi hương của cỏ, tiếng kêu của dế, nó cũng mở cửa xe bước xuống, tôi vẫn im lặng và nó cũng thế.
Tôi thật không ngờ, 3 năm không gặp nhau, bây giờ tôi lại phải đối mặt với nó như kẻ thù với nhau, ai đó nói cho tôi biết làm sao bắt đầu lại từ đầu đây, tôi vốn đã cứng đầu và ít nói, trầm tính thì nó còn hơn tôi như thế gấp nhiều lần, ai cũng cho là mình đúng chẳng thể nào nói được câu nào lọt tai nhau cả.
– Em sẽ im lặng đến bao giờ – tôi quay sang hỏi nó, ánh mắt nó vẫn xa xăm nhìn về phía bên kia, nơi Sài Gòn đêm nhộn nhịp
– Tôi không im lặng, nhưng thật chúng ta chẳng có gì để nói – nó trả lời, ánh mắt nó vẫn xa xăm như thế
– Thật không có gì để nói ? – tôi lại hỏi nó
– Chuyện cần nói, tôi đã nói, chuyện không cần nói tôi cũng đã nói rồi, anh còn muốn gì nữa – tôi mĩm cười nhạt nhẽo, trong ba năm qua, nó đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhiều hơn những gì tôi tưởng, sâu sắc và kín đáo hơn, vẻ hồn nhiên mất đi nhưng vẻ khôn ngoan lại làm nó hấp dẫn hơn không kém, tôi tin chắc rằng bất kỳ một thằng Top nào cũng muốn chinh phục được một trái tim cứng cõi và đầy trãi nghiệm, tôi hiểu thời bây giờ người ta đã ngán quá với sự dễ thương, hôn nhiên giả tạo rồi, người ta cần yêu một người thông minh, sắc xảo nhiều hơn.
– Tôi thật không ngờ sau ba năm, chúng ta gặp nhau lại như vầy, không còn tình cũng còn nghĩa chứ? – tui cúi nhìn xuống đất, đá một viên sỏi xuống sông.
– Anh cũng biết là chúng ta không thể nào quay lại được, tại sao còn cố kéo tôi theo anh, tại sao phải ép tôi là người của anh, tại sao có thể dùng hạnh phúc của mấy mươi đứa trẻ để ép lấy hạnh phúc của tôi – nó chỉ cần nói đến đây thôi, tôi không tài nào kiềm chế được nữa rồi, cái gì mà tôi ép lấy hạnh phúc có nó chứ, chẳng khác nào tôi đang chia rẽ nó và tên Huy kia, lẽ nào lời nó nói yêu Huy là thật chứ không phải trong phút nóng giận mà thét lên với tôi là nó và thằng Huy kia yêu nhau. Hai tay tôi bấu chặt vào vai nó, đôi mắt như đang cháy lên của tôi nhìn thẳng vào mắt nó, đôi mắt nó ướt đẫm nhìn tôi.
– Em có biết vì sao không, vì tôi hận em, tôi hận em đến suốt cuộc đời này, tôi sẽ chẳng bao giờ cho em thêm một giây hạnh phúc nào nữa kể từ bây giờ, em sẽ phải sống trong sự lạnh nhạt của tôi mà không thể rời khỏi tôi nữa bước, em muốn được hạnh phúc thì hay quên đi hạnh phúc của mấy mươi em nhỏ kia đi, lúc đó em sẽ biết người ích kỹ là ai – tôi nghiến chặc răng, tôi không ngờ trong cơn nóng giận mình lại là một thằng khốn nạn có thể nói ra những lời như vậy, nhưng biết làm sao thật tình tôi rất yêu em, và chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ không còn yêu em nữa, nhưng ranh giới giữa yêu thương và thù hận chỉ là sợi chỉ, tôi không thể nào kiềm chế được khi nghĩ đến cảnh em sẽ yêu thương một người nào đó mà không phải là tôi.
Nó nhắm chặc mắt, nước mắt nó cứ tuôn ra và chảy ròng trên khuôn mặt xinh xắn của nó, nó biết rằng, nó nói như vậy sẽ làm tỗn thương Phong rất nhiều, nhưng trong ba năm qua nó luôn suy nghĩ rằng là với đồng tính, tình yêu là không thể, dù có là ông của Phong hay ai khác thì ở đây người ta không hẳn là đã hết kỳ thị giới tính, nó không sao nhưng với Phong và cả Tuệ Tuệ là điều không chấp nhận được, nếu ở đâu đó trong công ty người ta bàn tán với nhau Phong sống với một thằng đồng tính, đâu đó trên đường con bé Tuệ Tuệ bị người ta rỉ vào tai nó nhưng câu nói kỳ thị thì với một đứa con nít như nó sẽ nghĩ gì và hiểu như thế nào, nó thương Tuệ Tuệ và nó không muốn Tuệ Tuệ bị tỗn thương vì tình yêu bất thường của nó và Phong.
Sinh ra đồng tính người ta đã gọi là “bệnh” thì yêu đồng tính người còn xem họ như một điều dơ bẫn trong xã hội nhất là những người đồng tính kia cũng không phải là người thân, là gia đình của họ, họ càng miệt thị và khinh rẻ hơn nữa. Có thể nó chập nhận được điều đó để có một tình yêu xứng đáng như Phong, nhưng nó lại chưa làm được điều gì cho Phong, nó càng mặc cảm và muốn xa cách Phong hơn. Có thể nó đã suy nghĩ tiêu cực về xã hội nhưng mấy ai lên tiếng ủng hộ đồng tính đã thật sự cảm nhận bằng trái tim với trái tim hay đó chỉ là một phong trào, một trào lưu mới.
– Đi về đi – tôi không nói thêm, lên xe và đóng rầm cửa lại
Tôi vẫn nghĩ mãi không biết tại sao những lời như lúc nãy tôi vẫn có thể thốt ra được, nhưng tôi không muốn ép nó, nếu nó thật sự không còn tình cảm gì với tôi nữa thì tôi sẽ đưa nó về nơi mà nó muốn về
Tôi thắng xe trước cửa mái ấp, nó ngạc nhiên quay sang nhìn tôi.
– Cậu xuống đi, chắc cũng chẳng cần nói thêm gì nữa đâu,cậu không cần đến công ty tôi làm gì cả, tôi vẫn sẽ tài trợ cho mái ấp – nó chẳng nó gì chỉ cúi mặt, nó ngồi im đó, tôi cũng ngồi im chẳng nói gì nữa, tích tắc cứ trôi qua, nó vẫn im lặng cũng chẳng xuống xe, tôi muốn nổ tung khi thật sự không biết trong đầu nó đang nghĩ cái gì nữa, đã quá nữa đêm rồi
– Cậu xuống xe đi, trễ rồi – khó khăn lắm tôi mới nói thêm một câu nữa trong gần 30 phút trôi qua.
– Có thể, chủ nhật, tôi muốn gặp Tuệ Tuệ được không, tôi nhớ nó lắm – đôi mắt nó rươm rướm nước mắt nhìn tôi. Tôi thở dài một cái rồi trả lời.
– Được – tôi chỉ nhìn thẳng, không nhìn về phía nó nữa.
– Uhm, cám ơn anh – nó xong nó mở cửa xe bước xuống, tôi chẳng ngoái theo nhìn, nó cúi người chào tôi lần nữa, bằng sự biết ơn của mái ấp về sự tài trợ của tôi, rồi lặng lẽ quay lưng đi vào trong, tôi ngồi im đó nhìn nó đi vào trong chờ cánh cổng đóng sầm lại rồi tôi mới phóng xe đi.
Đằng sau ánh cửa ấy, nó ngồi khụy xuống đất, nó khoanh tay úp mặt khóc nức nỡ, nó đang tưởng rắng nó đang gánh chịu nỗi đau cho tôi, nó tưởng rằng tôi hết yêu nó, một thời gian nữa là sẽ ổn thôi, nhưng nó không biết rằng tôi còn đau hơn gấp trăm ngàn lần nó.
Tháng năm đã cất anh vào trong tim em
Như là một giấc mơ bình yên
Tháng năm đã cất anh vào trong tim em
Bao buồn đau đã qua chỉ còn tình yêu ở lại.
Em muốn rằng thời gian sẽ quay lại để xóa tan đi những ưu hoài
Để mình cùng nhau sánh vai.
(Lời bài hát Hãy Quay Về Với Nhau, ca sĩ Mỹ Tâm)
Thuộc truyện: Hai Người Cha – Phần 2 – Chap 1 – by BindyLee
- Hai Người Cha P2 - Chap 2: Hãy quay về với nhau
- Hai Người Cha P2 - Chap 3: Nhật ký
- Hai Người Cha P2 - Chap 4: Tết Đoàn Viên
Leave a Reply