Truyện gay: Yêu anh nha nhóc – Chap 19
Tác giả: minkakacute
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
-Đâu thử gọi cho Trợ lý nó thử xem…biết đâu Tiểu Tinh nó có liên lạc với cậu ấy.
-Hùm…Ông tự mình gọi đi tôi đang tức giận đấy…
-Thì cũng tại bà chiều nó quá đấy thôi!
Diệp Thanh liếc Cảnh Hùng một cái, liền thúc giục:
-Mau gọi đi…
-Được rồi! -Alô!
[-Alô! Xin hỏi ai vậy…]
-À, tôi là Cao Cảnh Hùng…
[-Dạ…dạ chào Chủ tịch ạ! Chẳng hay Chủ tịch gọi con có việc gì không ạ?]
-Lúc sáng nay, cậu có thấy Cảnh Tinh đến cty không?
[-Thưa không thấy ạ!]
-Suốt đêm qua Cảnh Tinh không về nhà, tôi gọi mà nó không nghe máy… Phiền cậu nếu Cảnh Tinh đến cty thì nói cho nó biết…
[-Vâng ạ!]
-Được rồi, cậu tiếp tục làm việc đi.
-Có không?
-Không! Mặc nó…nó tự ý thức được hành động của mình.
*Tại SKY.
Suốt đêm qua anh không về nhà sao?
Anh ấy đi đâu chứ?
Ơ…sao mình lo chứ!
Lộc cộc…lộc cộc…
Nó tiếp tục gõ văn bản.
Nhưng không được…
Lộc cộc…
Rủi anh ấy gặp chuyện gì rồi sao…
Lộc cộc…
Không được…
Nó dừng lại và cầm điện thoại lên gọi cho hắn…
Sao anh không nghe máy?
Thật bực bội a…
Không được mình phải đi tìm anh ấy…
Nó liền mặc chiếc áo khoát vào và nhanh chóng đi xuống. Đứng trước cửa công ty nó nôn nóng gọi một chiếc taxi đến đó.
-Nhanh lên được không bác tài?
-Như vậy là nhanh lắm rồi…Nhanh nữa là bị phạt chàng trai ạ!
-Vậy bác chạy từ từ đi!
…
-Đến rồi!
-Cảm ơn! Sau khi trả tiền taxi nó liền chạy một mạch vào bên trong đến khoảng sân đêm qua thì thấy hắn nằm bất động ở đó. Nó hốt hoảng chạy lại.
-Cảnh Tinh…anh sao vậy? Nó ngồi xuống lay lay người hắn.
-Cảnh Tinh, anh có nghe em không…
Thấy hắn nằm bất động không lên tiếng nó đâm ra lo sợ, ngồi xuống đỡ hắn dậy. Mắt nó như nhòe đi.
-Cảnh Tinh, anh đừng làm em sợ nha…anh mau nói gì đi…
-Sao người anh như thế này…sao anh lại lạnh như thế này…
Nó luống cuống đặt tay lên trán, áp mặt vào người hắn,… Duy hơi thở hắn vẫn còn ấm nhưng yếu ớt.
Nước mắt nó rơi xuống mặt hắn từng giọt từng giọt.
-Anh thật ngu ngốc mà…sao lại ở đây cả đêm chứ… Để em đưa anh đi bệnh viện…hu hu…
Nó khập khiển đỡ hắn đi ra ngoài và gọi xe cứu thương đến.
Pípo…pípo…
-Bác sĩ, anh ấy có sao không ạ? Trên gương mặt nó tràn ngập sự lo lắng.
Vị bác sĩ già đặt ống nghe rà rà lên lồng ngực hắn rồi điềm tĩnh đáp:
-Cậu an tâm, chẳng qua anh ta chỉ bị suy nhược cơ thể do thiếu dinh dưỡng và bị cảm. Không có gì đáng lo ngại, người nhà nên để anh ta nghỉ ngơi ăn uống điều độ vài ngày là sức khỏe sẽ khôi phục. Dường như anh ta ở ngoài trời lạnh trong khoảng thời gian khá lâu thì phải?
Vị bác sĩ hướng cặp kính về phía nó.
-Dạ…thưa vâng ạ!
-Cần chú ý hơn… Để anh ta nằm nghỉ ngơi đợi khi anh ta tỉnh dậy thì có thể xuất viện.
Nó cúi đầu chào:
-Cảm ơn bác sĩ!
Đợi vị bác sĩ đi khỏi nó chậm chạp đến bên giường bệnh ngồi cạnh hắn, nói nhỏ:
-Anh mau tỉnh dậy đi… Ba mẹ anh chắc đang lo cho anh đấy!
Không được, phải gọi cho ba mẹ anh biết mới được.
Nhưng…lỡ ba mẹ anh đến mình phải giải thích chuyện này như thế nào…
Đắn đo suy nghĩ hồi lâu, nó đành gọi cho Cảnh Hùng:
-Alô…
[-Alô! Chào cậu…]
-Dạ chào chủ tịch! Con đã gặp TGĐ rồi ạ…nhưng… Nó thoáng ngập ngừng, không biết có nên nói rõ tình trạng hiện giờ của hắn hay không…
[-Alô! Cậu còn nghe máy không…]
-Dạ…dạ…con vẫn đang nghe máy ạ! Việc là TGĐ đêm qua uống rượu khá say nên hôm nay TGĐ không thể đến cty được ạ!
[-Vậy hiện giờ Cảnh Tinh đang ở đâu?]
-Dạ…dạ…TGĐ đang ở…ở…ở nhà con ạ! Tại nhà con gần quán bar đó nên con đã đưa TGĐ về nhà con ạ. Khi TGĐ tỉnh dậy con sẽ nói lại ạ!
<Nước…um…n…nước…>
-Dạ…dạ…thưa chủ tịch con có việc đột xuất, con xin phép cúp máy ạ!
Tút…tút…
Nó vội vàng mang ly nước lọc đến rồi nhẹ nhàng đỡ hắn ngồi dậy.
-Nước…cho…tôi…
-Đây…đây…nước của anh đây…
Nhìn gương mặt nhợt nhạt của hắn trong lòng nó dấy lên chút xót xa. Chẳng hiểu tại sao nó lại cảm thấy muốn được ôm hắn thật chặt và rút sâu vào trong lòng hắn, sự phiền muộn đêm qua khiến nó một đêm không ngủ được vậy mà giờ đây nó dường như không còn đọng lại trong tâm trí nó nữa.
Sau khi hắn uống xong ly nước trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, hơi thở nặng nề…nó luống cuống tìm khăn tẩm nước ấm lau trán cho hắn.
-Cảnh Tinh…anh có nghe tiếng em không?
Hắn từ từ mở mắt ra. Đập vào mắt hắn là một nụ cười quen thuộc, hắn như không tin vào mắt mình nữa. Một cách mệt nhọc, hắn nhắm nghiền mắt lại rồi mở ra nhìn thêm lần nữa để khẳng định.
-Là em sao…Tiểu Minh… Hắn thều thào, giơ tay lên cố gắng chạm vào gương mặt đối diện.
Nó liền nắm lấy bàn tay của hắn áp sát vào mặt mình, giọng nghẹn ngào nói:
-Là em…chính là em…anh đã tỉnh rồi!
-Anh…anh…xin lỗi…
-Anh đừng nói nữa…mau nằm xuống nghỉ ngơi, bác sĩ nói anh đang bị suy nhược cơ thể cần phải nghĩ ngơi…để em đỡ anh…
-Anh không sao…anh xin lỗi đêm qua anh không n…
Nó đặt tay lên môi hắn.
-Đừng nói nữa. Anh nghỉ ngơi đi, bác sỉ bảo anh có thể xuất viện khi tỉnh dậy.
-Đừng…đi… Hắn nắm lấy tay nó giữ lại.-Em vẫn chưa tha thứ cho anh sao…
-Đúng! Em sẽ không tha thứ cho anh.
Nó quay mặt đi giấu đi nụ cười trên đôi môi. “Nằm đây mà sám hối đi nha!”
Nó kéo tay hắn ra liền bước ra ngoài.
—————–
Thuộc truyện: Yêu anh nha nhóc – by minkakacute
- Yêu anh nha nhóc - Chap 2
- Yêu anh nha nhóc - Chap 3
- Yêu anh nha nhóc - Chap 4
- Yêu anh nha nhóc - Chap 5
- Yêu anh nha nhóc - Chap 6
- Yêu anh nha nhóc - Chap 7
- Yêu anh nha nhóc - Chap 8
- Yêu anh nha nhóc - Chap 9
- Yêu anh nha nhóc - Chap 10
- Yêu anh nha nhóc - Chap 11
- Yêu anh nha nhóc - Chap 12
- Yêu anh nha nhóc - Chap 13
- Yêu anh nha nhóc - Chap 14
- Yêu anh nha nhóc - Chap 15
- Yêu anh nha nhóc - Chap 16
- Yêu anh nha nhóc - Chap 17
- Yêu anh nha nhóc - Chap 18
- Yêu anh nha nhóc - Chap 19
- Yêu anh nha nhóc - Chap 20
- Yêu anh nha nhóc - Chap 21
- Yêu anh nha nhóc - Chap 22
- Yêu anh nha nhóc - Chap 23
- Yêu anh nha nhóc - Chap 24
- Yêu anh nha nhóc - Chap 25
- Yêu anh nha nhóc - Chap 26
Leave a Reply