Truyện gay: Yêu anh nha nhóc – Chap 26
Tác giả: minkakacute
Email cũ bị mất. Các bạn có truyện muốn đăng vui lòng gửi truyện về [email protected]. Nhớ ghi rõ Tên truyện, chương nào.
Nó vội cầm bút lên.
-Ơ? Tôi không phải Cao Cảnh Hùng.
-Cái gì? Anh không phải người nhà bệnh nhân sao?
-Ơ…Tôi…tôi…
Mình…làm sao trở thành người nhà của anh được chứ… Gương mặt nó thoáng buồn.
Cạch. Mụ nhân viên béo núc vỗ bàn, ồ ồ lớn giọng:
-Tôi không muốn vòng vo, nếu anh không phải người nhà bệnh nhân thì đừng lu bu làm vướng bận tôi.
-À…tôi sẽ gọi Cao Cảnh Hùng đến ngay. Chỉ là ông ấy đang bận việc nên tôi chăm sóc bệnh nhân thay ông ấy…
-Tôi không có nhiều thời gian. Phiền anh làm mau…
Sau khi gọi điện cho Cảnh Hùng, nó chẵng thèm để tâm mụ ta, liền vội vàng đến phòng hồi sức mang trong lòng một nỗi niềm hạnh phúc mà nó hằng mong đợi… Vội lau đi những giọt nước mắt hãy còn đang ướt át nóng bỏng trên mi, nó hít hơi dài nhẹ nhàng bật cánh cửa phòng quen thuộc…
Vẫn là chính anh! Chính là anh! Nó không nhầm lẫn vào đâu được. Anh đang nằm đó trên giường… Nó rụt rè tiến lại. Không! Nó chẳng muốn đâu. Tại sao nước mắt lại rơi ra nữa rồi? Tồi tệ hơn, cổ họng nó đã bật thành tiếng…
Nắm lấy tay anh. Thật ấm áp. Nó vui lắm. Áp thật chặt vào như sẽ không để anh bỏ nó mà đi thêm lần nữa.
Nó gục lên vai hắn thút thít.
“A… Sao cơ thể mình lại như mệt mỏi đến thế? Dường như chẳng còn chút sức lực nào nữa cả…
Ây! Như thế nào lại đau ở ngực thế? Như thể có cái gì đang đè lên!…
Hùm! Làm thế nào lại có tiếng khóc ở đây?
Thật là đau đầu và ồn quá đi!
Mùi hương này? À…”
-Umm…nặng quá đi! Ra coi!
Một giọng nói vừa đủ nghe cất lên, có phần là lạ nhưng cũng có vẻ quen quen, nó ngây người ra một lúc. Tay nó khẽ run lên khi chạm vào gương mặt người bên cạnh…
-Hu…hu… Tiểu Tinh… Có phải anh vừa nói với em đó không…hức…hức…anh…mau nói chuyện với em đi…hu…hu…sao anh im lặng nữa rồi…hu…hu… Anh à! Anh đã tỉnh dậy rồi phải không? Anh…huhu…
Nó ôm chặt lấy hắn và không ngừng lay người hắn.
-Chẳng phải các bác sĩ đã nói anh tỉnh rồi mà…sao anh không mở mắt ra và nói chuyện với em…huhu… Họ nói dối, họ lừa gạt người ta…huhu…
-Um…m… Họ…không…gạt…em đâu… Giọng nói ấy một lần nữa cất lên, nó chợt bất động giữ nguyên hiện trạng.
Nó cảm nhận như có một bàn tay to lớn đang đặt trên đầu nó. Thật sự như thế. Nó không lầm.
-Minh Minh…
Chính là giọng nói này! Nó khóc rưng rức, ôm thật chặt lấy thân thể này. Nó chẳng biết làm gì hơn trong lúc này…
-Thôi khóc đi em…chẳng phải anh đã thức dậy rồi sao? Minh Minh! Có nghe anh nói không?
-Huhu…em nghe…em nghe…hu…hu…hu…
-Nào! Ngồi dậy cho anh! Anh đang cảm thấy đau ngực vì em rồi đấy!
Hắn mệt nhọc dùng chút sức lực yếu ớt đỡ nó dậy.
-Sao em lại khóc? Nín đi!
Nó dụi mắt. Nhìn hắn. Rồi gục nhanh vào vai hắn. Nức nở.
-Em không có khóc đâu…em đang vui lắm anh à…em không có khóc đâu…hức…em…em…hức…em… Anh đừng như thế nữa nhe…hức…em rất sợ anh à…
-Ừ! Anh sẽ không như vầy nữa… Bây giờ…đã khác. Nín đi em…
-Hức…dạ…
-Đã bao lâu rồi Minh Minh…
Nó choàng dậy giơ một ngón tay sát mặt hắn. Hắn tròn mắt hỏi lại:
-Chỉ một ngày?
Nó lắc đầu.
-Vậy chắc một tháng rồi!
Hắn cau mài khi nó lại lắc đầu.
-Không phải à…Chẳng lẽ…một năm sao? Lâu đến thế à!
Nó gật đầu cái cụp.
-Em nhớ anh một năm!
Nhẹ nhàng ôm lấy nó xoa xoa đầu, nhìn nó bằng ánh mắt đăm chiêu. Thở một hơi dài thườn thượt, hắn từ từ nhắm mắt lại. Từng hơi thở như từng dòng miên man suy nghĩ…
Vì anh mà em phải khổ sở như thế! Em gầy quá rồi đấy!
Nhất định…sẽ không như thế nữa…
Sau này…mỗi ngày của anh cũng là của em…
-Em thật là…sau nữa thế? Ướt áo anh rồi! Khóc nữa à…
-Không có!
-Đâu… Hắn nâng mặt nó lên nhìn méo mó khó coi. Đưa tay véo mặt nó. -Không hả? Tèm lem tuốt luốt như con mèo rồi nè!
-Khì…khì…um…um…anh làm gì vậy…um…
-Hôn em đấy!
Nó ngượng ngịu, ú ớ nói:
-Anh xấu quá đi!
-Hì… Nhìn thấy nụ cười yếu ớt của hắn khiến nó lo lắng.
-Anh đừng làm em sợ nữa mà…Sao? Sao mặt anh lại tái đi như vậy? Anh cảm thấy như thế nào rồi… Anh…
-Không…anh không…sao…chỉ hơi mệt tí thôi em…
-Không được! Anh nằm đây, em sẽ gọi bác sĩ đến…
Nói xong nó liền bấm nút phía đầu giường báo khẩn cấp…
-Thế nào rồi bác sĩ?
Nét lo lắng hiện rõ mồn một trên mặt nó lúc này.
-Đừng quá lo lắng! Bệnh nhân hôn mê một thời gian dài, khi tỉnh dậy hiển nhiên sẽ rất mệt mỏi vì mất quá nhiều năng lượng trong cơ thể… Tôi đã kiểm tra, tình trạng bệnh nhân hiện giờ đã ổn không còn nguy hiểm. Chỉ cần từ từ tịnh dưỡng là có thể khôi phục sức khỏe.
-Ra là thế! Cảm ơn bác sĩ!
-Không có gì! Tôi đi đây.
-Dạ vâng!
-À! Khi anh ta thức dậy nhớ cho anh ta ăn hoặc uống thức ăn nhẹ, nếu như cảm thấy cơ thể ổn thì hẵn bắt đầu ăn uống bình thường trở lại và tuyệt đối không được dùng thực phẩm có nồng độ cồn cao và không hút thuốc!
-Cháu đã nhớ ạ!
Một tháng sau…
Tại SKY.
Cốc…cốc…
-Mời vào!
Nó vừa nhìn về hướng cửa thì không ai khác đó chính là Chủ tịch.
-Thật xin lỗi phải làm phiền cậu trong giờ hành chính vì một việc riêng tư giữa chúng ta.
Vẫn là cái giọng điệu lạnh nhạt nó thường nghe và lần này ông ta như đã đi thẳng vào vấn đề sẽ nói “là việc riêng tư”, chợt trong lòng nó gợn lên những dự cảm…
Nó cúi đầu trong chốc lát rồi đứng dậy kéo ghế mời Cảnh Hùng ngồi, một việc làm theo phép tắt nhưng chẳng qua để xua đi sự rối rắm, che đậy nỗi run sợ trong lòng nó.
-Dạ mời Chủ tịch ngồi!
-Cảm ơn! Cậu cũng ngồi đi sẽ dễ trao đổi hơn.
-Vâng! Nó ngồi xuống đối diện với Cảnh Hùng.-Chẳng hay…
Cảnh Hùng vội cắt ngang lời nó:
-Xin lỗi! Hãy để tôi nói, ít nhiều sẽ không khiến cậu bâng khuâng… Không mất nhiều thời gian cho cuộc trao đổi này, việc tôi muốn nói đó chính là lời hứa mà cậu đã từng hứa với tôi ngày trước. Cậu.có.nhớ.không?
-Thưa…vâng! Nó như sắp nghẹn ngào khi phải trả lời.
-Cảm ơn cậu đã không quên! Và bây giờ đến lúc cậu phải thực hiện nó, hãy rời xa con trai tôi và đừng bao giờ gặp lại. Tôi biết cậu là người ngay thẳng, không phải kẻ nói suông, tôi đã tin tưởng vào lời hứa của cậu. Hãy thực hiện không được phép chậm trễ. Tôi đã chuyển vào tài khoản của cậu tiền lương tháng này và một ít phụ cấp, cậu hãy nhận lấy xem như đó là phần thưởng vì sự đóng góp của cậu cho SKY trong thời gian làm việc tại đây!
Lời nói sau mà thốt ra nhẹ nhàng đến thế. Nó không biết phải nói thêm điều gì trong lúc này. Cảm xúc trong lòng nó không biết phải gọi như thế nào…hứa thì cũng đã hứa rồi có lẽ đã đến lúc thành hiện thực rồi chăng?!!
Nó nghẹn ngào:
-Tôi…
Cảnh Hùng nhìn xoáy sâu vào đôi mắt đỏ lừ của nó.
-Sao?
Nó vội nhìn sang hướng khác, hơi cúi đầu, giọng nói có chút khàn đi:
-Tôi…sẽ thực hiện!
CỐP.
Cảnh Hùng gõ tay lên bàn, giọng điệu có chút hào hứng:
-Tốt! Không còn gì. Tôi đi đây. Và…cậu có thể sắp xếp lại công việc và rời đi khỏi SKY chuyện này tôi đã báo cho Phòng nhân sự, cậu không cần bận tâm.
Cảnh Hùng đứng lên bước ra cửa.
-Chủ tịch! Nó vội cất giọng.
Tay vừa kéo nắm cửa. Cảnh Hùng liền ngưng động tác nhưng không quay đầu lại.
-Có thể cho tôi…ở lại bên cạnh anh ấy…một tuần hay không? Xin Chủ tịch hãy cho phép…sau một tuần tôi sẽ lập tức rời đi…
-Một tuần? Thật dài dòng. Tôi cho cậu ba ngày bằng không sẽ chẳng có thêm một ngày nào nữa.
-Vâng! Ba ngày…
CẠCH.
Cánh cửa khép lại. Một mình nó trong căn phòng vắng.
-Hu…hu…hu…hu…u…u…u…
Như thường lệ sau khi tan ca nó sẽ nhanh chóng đến bệnh viện thăm hắn, kể từ hôm tỉnh lại hắn vẫn phải ở lại để theo dõi tình hình sức khỏe. Nhưng hôm nay, bước khỏi cty quay đầu lại nhìn thêm lần cuối cùng, nó biết sẽ chẳng thể nào trở vào thêm lần nữa. Và nỗi sợ hãi lại xuất hiện trong đầu, gặp hắn cũng như thế. Lần cuối cùng. Nó chỉ có ba ngày, ba ngày để chấm dứt một cuộc tình, ba ngày để được ở cạnh người yêu lần sau chót rồi sẽ đau đớn mà vĩnh biệt nhau… Thời gian sẽ rất nhanh mà vô tình qua đi, nó không muốn đánh mất một giây quý báu nào cả.
Mặc cho bụng đói cồn cào, nó vội vàng đến bệnh viện.
-Minh Minh em đến rồi a…
Nó nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
-Vâng! Sao anh lại biết em đến…
Hắn kéo nó ngồi xuống giường rồi từ tốn bảo:
-Sao lại không. Nghe bước chân ngoài cửa hối hả như thế anh liền biết là em. Có ai lại quan tâm cho anh bằng em đâu nào. Ngày nào cũng vậy, em tan ca là vội đến đây… Chắc là em chưa ăn gì phải không? Ba anh vừa đến có mang theo ít thức ăn, em cùng ăn với anh nhé.
Gục vào lòng hắn mắt nó đã ướt đẫm.
-Em sao thế? Hắn nhận ra hôm nay nó có chút khác lạ, không như mọi khi nó ríu rít kể chuyện ngày hôm nay cho hắn nghe. Hắn liền nâng mặt nó lên.-Sao em lại khóc? Có chuyện gì xảy ra với em phải không…
Nó lắc đầu rồi úp mặt vào ngực hắn mà nức nở ngẹn ngào.
-Hu…hu…
-Minh Minh… Em có biết khi em khóc sẽ làm anh đau lắm không.
-Em…k…không…có mà…hức… Chẳng qua em đói bụng đấy…
Kéo nó ra, nhìn nét mặt nó hắn khẽ phì cười.
-Vì anh mà em…
Nó vội hôn lên môi hắn.
-Đừng nói…em là tự nguyện vì anh…
-Anh cảm ơn em. Anh yêu em!
-Em cũng vậy!
Hắn nào biết đâu trong lòng nó như đã tan vỡ, những mảnh vỡ đâm vào tim nó. Đau đớn.
Thuộc truyện: Yêu anh nha nhóc – by minkakacute
- Yêu anh nha nhóc - Chap 2
- Yêu anh nha nhóc - Chap 3
- Yêu anh nha nhóc - Chap 4
- Yêu anh nha nhóc - Chap 5
- Yêu anh nha nhóc - Chap 6
- Yêu anh nha nhóc - Chap 7
- Yêu anh nha nhóc - Chap 8
- Yêu anh nha nhóc - Chap 9
- Yêu anh nha nhóc - Chap 10
- Yêu anh nha nhóc - Chap 11
- Yêu anh nha nhóc - Chap 12
- Yêu anh nha nhóc - Chap 13
- Yêu anh nha nhóc - Chap 14
- Yêu anh nha nhóc - Chap 15
- Yêu anh nha nhóc - Chap 16
- Yêu anh nha nhóc - Chap 17
- Yêu anh nha nhóc - Chap 18
- Yêu anh nha nhóc - Chap 19
- Yêu anh nha nhóc - Chap 20
- Yêu anh nha nhóc - Chap 21
- Yêu anh nha nhóc - Chap 22
- Yêu anh nha nhóc - Chap 23
- Yêu anh nha nhóc - Chap 24
- Yêu anh nha nhóc - Chap 25
- Yêu anh nha nhóc - Chap 26
Trường says
chừg nào ra chap mới zậy t/g
phúc says
Chào tác giả. Cho mình hỏi chuyện này còn nữa không. Mình hi vọng là nó sẽ còn để thỏa mãn lòng chờ đợi
truyen-gay says
còn bạn. Truyện còn đang viết.
phúc says
Vậy dự định khởi chiếu vào bao giờ vậy tác giả
Dương says
Truyền hay quá khi nào có tiếp vậy … E monh phần tiếp theo quá
Minh khuong says
Tg oi viet tip di
tác giả là ta says
Sẽ chẳng có phần tiếp theo nếu admin trang này không xin phép ý kiến của chính tác giả. Thân ái!
Hải says
Có chập moi chưa tg
meocon_1999 says
Khi nào có z ad . Ra sớm đi , hóng quá rồi
Key says
Hay wá tg ơj mau ra chap ms nka e hóng lắm ùj ák hjhj
hungnguyen says
Ra mau đi tg mink mong lắm r h́t chịu nổi r
hihina says
truyện hay wwa, hay wwa